"Tôi Yêu em."
Vương Ngữ Yên không hiểu nguyên nhân tỏ tình.
Hạ Nguyệt cũng đột nhiên ngốc, nhưng rất nhanh cô cũng đáp: "Nhưng tôi không yêu Tỷ."
Vương Ngữ Yên có chút thất vọng, nhưng chị vẫn cười, lên tiếng: "Tôi biết, nên em có thể vì tôi yêu em, mà có thể yêu thương mình một chút được không."
Hạ Nguyệt hơi cứng lại. Trong mắt cô hiện lên chần chừ, nhưng rất nhanh cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, khiến quyết từ chối: "Đây là cơ thể của tôi..."
Vương Ngữ Yên không để Hạ Nguyệt nói hết câu, cô trầm mặc, lên tiếng cắt ngang: "Vậy cứ xem như trả ơn cho những lần tôi giúp em đi. Nguyệt, hãy yêu thương mình như yêu gia đình em, có được không."
Hạ Nguyệt mở to đôi mắt xanh nhạt của mình. Cô biết Vương Ngữ Yên chủ động gọi tên thật cô là vì đang nhắc nhở cô là ai. Và chị đã giúp cô những gì.
Yêu thương gia đình sao? Hạ Nguyệt nghĩ. Đôi mắt cô nhắm lại, đáp:"Được."
Vương Ngữ Yên mỉm cười.
Nhưng không rõ vì sao, cô lại cảm thấy Vương Ngữ Yên không hề vui.
Nhớ đến lúc nãy Vương Ngữ Yên có nói, cô nên trả lời, lời yêu của chị chậm chút.
Không lẽ là do mình đáp lời chị tỏ tình chị quá nhanh sao? Hay do cô không hiểu Vương Ngữ Yên?
Không hiểu chị muốn làm gì? Có mưu đồ gì? Và hơn tất cả, cô lại không hiểu bản thân, rốt cuộc là vì sao phải luôn chú ý đến cảm xúc chị!
Vương Ngữ Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649617/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.