"Đừng lo, trước khi chị ấy quay lại, tao sẽ không gục ngã."
Hạ Nguyệt đối Tiểu Vương mỉm cười, nhưng cô không biết nụ cười lúc này của cô, có bao nhiêu gượng ép.
Hạ Nguyệt chịu đựng cơn đau ở đầu gối đứng lên. Cô tiếp tục hướng đi đền nơi đặt công tắc đèn. Thì đột nhiên một tiếng 'Tách' vang lên. Cả căn phòng liền bừng sáng.
Hạ Nguyệt giật mình, cô sửng sốt nhìn lên bóng đèn đột nhiên bật sáng. Nhận ra điều gì, cô vội nhìn qua nơi đặt công tắt đèn.
Đứng bên dưới nơi đặt công tắt đèn, là một con mèo trắng lông dài. Đôi mắt xang ngọc của nó cũng đang nhìn về bên này. Đôi tai nói khẽ rung lên, cái đuôi thì lại ngỏe ngoảy qua lại. Rồi nó nghiên đầu, mở to đôi mắt nhìn cô.
Hạ Nguyệt sửng sờ trước cảnh tượng này. Khóe môi cô lại bất giấc cong lên. Cô không khỏi lẩm bẩm nói.
"Cảm ơn mày.. Tiểu Hạ."
Tiếng nói cô rất nhẹ, lời vừa nói ra, trong không gian yên tĩnh đã nhanh chóng tan biến.
Đôi tai Tiểu Hạ rung lên. Nó nghe tiếng Hạ Nguyệt nói, tuy không rõ nhưng vẫn kêu lên đáp lại.
"Ngao~"
Một lát sau, cô cùng hai chú mèo ngồi trên ghế sofa.
Vết thương trên chân của cô vẫn chưa được sử lý, màu từ chân bắt đầu khô lại. Hạ Nguyệt lúc này như đã không còn cảm giác đau mà tiếp tục tập trung vào điện thoại.
Cả ngày hôm nay cô đã ngủ rất nhiều. Mới đó mà đã 2 giờ chiều, lúc cô bàn chuyện là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649613/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.