Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt quay đi đổ thức ăn cho mèo.

Tiểu Hạ ngồi trên đùi Vương Ngữ Yên thấy Hạ Nguyệt đổ thức ăn, nó nhanh chóng chạy qua chỗ Hạ Nguyệt.

Vương Ngữ Yên đứng lên, chị đi đến phía sau Hạ Nguyệt: "Hạ, em đói không?"

Hạ Nguyệt nghe tiếng đứng lên, cô quay đầy nhìn lại, nghe tiếng Vương Ngữ Yên hỏi. Cô vô thức lấy tay xoa bụng mình. Khi bản thân nhận ra thì cũng quá muộn, cô có chút xấu hổ quay đầu đi.

"Không có đói."

Vương Ngữ Yên nhìn thấy động tác nhỏ của Hạ Nguyệt, lại thấy cô nhanh chóng phủ nhận. Nhưng có điều Hạ Nguyệt vẫn luôn không biết, lỗ tai em vẫn luôn phản bội em, ngây lúc này đây đã đỏ bừng.

"Nghe nói gần đây có khu chợ đêm, bán khá nhiều đồ ăn. Em có muốn ghé qua không."

Vương Ngữ Yên mang theo vẻ mặt tươi cười nói mấy lời dụ dỗ.

Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên từ trên xuống dưới, bộ dáng rất chi là đề phòng.

Vương Ngữ Yên hai mắt lắp lánh, một bộ chờ mong mà tiếp tục nói: "Nghe nói mấy sạp hàng nướng ở khu chợ đêm rất ngon, đồ ăn vật lại nhìn vô số, ví như mực nướng, xúc xích nướng đá, takoyaki nữa.

Tỷ Tỷ là thật sự chỉ muốn cũng em dạo ăn vật thôi."

Hạ Nguyệt nghe Vương Ngữ Yên kể lại các món ngon. Trong đầu cô lúc này lại hiện lên mấy món ăn mà Vương Ngữ Yên vừa nhắc.

Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt bị dao động, liền nhanh chóng đánh vào điểm dao động ấy.

Nũng nịu lên tiếng: "Vậy Hạ Hạ đi cùng Tỷ Tỷ được hông~"

Hạ Nguyệt: "Được."

Đến lúc này cô mới chợt nhận ra chính mình bị Vương Ngữ Yên gài. Nhìn lên thấy Vương Ngữ Yên bôn dáng vui mừng nắm lấy tay cô kíc động.

Hạ Nguyệt... Cô đúng là bị điên rồi, chắc chắn là do trái tim này cứ không nghe lời, luôn quấy nhiều tâm trí cô.

Rõ ràng bản thân trước kia cũng đâu có thích ăn uống đến vậy? Rõ ràng bản thân là người dễ kiểm soát cảm xúc nhất mà? Là do trái tim của Tỷ Tỷ sao?

Rốt cuộc cô cũng phải cùng Vương Ngữ Yên đi ra ngoài.

Vốn căn chung cư này mua chỉ để lúc Hạ Dương học đại học sẽ gần trường một chút. Nên không có gì kì lạ khi nơi đây là một con phố mua sắm ăn vật nhỏ.

Các khu vực xung quanh nơi đây điều là các tiệm ăn, mấy quán cà phê, mấy tiên cửa hàng nhanh, hay thậm chí có cả các nhà hàng lớn nhỏ trong khu vực.

Mà sở dĩ có con phố nhỏ này là vì gần đây có vài trường học nên đã tạo thành con phố nhỏ sầm quất như ngày hôm nay.

Hạ Nguyệt hôm nay mặc một áo lop top, mang một cái quần jean ống rộng. Nhìn qua rất trẻ trung năng động.



Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt mang giầy bộ dáng đang muốn ra ngoài, chị từ sau đi đến, không khỏi vội vàng kéo lấy tay Hạ Nguyệt lại.

Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy khó hiểu hỏi: "Làm sao thế?"

Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt từ trên xuống dưới, hỏi lại: "Em tính mặc như vậy ra ngoài sao?"

Hạ Nguyệt, gật đầu.

Vương Ngữ Yên, chị thở ra một hơi, lấy ra từ trong túi xách tay của mình một cái nón lưỡi trai đội lên cho Hạ Nguyệt.

Trong lúc Hạ Nguyệt vẫn còn hơi ngơ ngác trước động tác của Vương Ngữ Yên. Thì Vương Ngữ Yên đã thành thục lấy ra một cái khẩu trang đen, xé ra bao đựng rồi đeo lên cho cô

Những ngón tay lạnh lạnh của chị lướt qua lỗ tai cô, để lại đó chính là một điểm nóng.

"Dù sao em cũng là một diễn viên, nếu muốn ra ngoài thì ít nhất cũng nên đeo khẩu trang vào."

Hạ Nguyệt nhìn lên chị, chỉ thấy Vương Ngữ Yên đang cười lại muốn dậy bảo cô.

Hạ Nguyệt... Không biết người nào là ảnh hậu, chuyển nhà còn muốn chạy qua nhà hàng xóm muốn chào hỏi. Giờ chị lại lấy tư cách gì dậy bảo em vậy.

"Cũng không cần khiến phải đeo kính mích như vậy, dù sao em cũng không nổi đến mức đó."

Vương Ngữ Yên, cô hơi nhướng mày nhìn Hạ Nguyệt. Nhẹ mỉm cười hỏi lại: "Thật sao, em có phải đã không xem Weibo của mình không?"

Hạ Nguyệt? Cô có chút không hiểu ý Vương Ngữ Yên cho lắm. Bình thường cô sẽ xem Weibo nhưng cũng không rảnh rỗi ngồi xem bản thân có bao nhiêu Fan.

Thấy Hạ Nguyệt bộ dáng không hiểu, Vương Ngữ Yên chỉ cười rồi xoa đầu cô không nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hạ Nguyệt vẻ mặt bối rối không rõ. Thầm nghĩ lúc về sẽ xem lại là chuyện gì.

Cả hai ra ngoài, trời cũng đã gần tối. Hoàng hôn dần buông xuống.

Vương Ngữ Yên nhân lúc Hạ Nguyệt còn không chú ý nắm lấy tay cô.

Bất ngờ bị nắm tay, bất ngờ bị lôi kéo khiến Hạ Nguyệt không kịp phản ứng bị chị lôi đi.

Từ chung cư đi đến khu ăn uống mất đi 20 phút nếu muốn đi bộ.

Hạ Nguyệt ban đầu còn có ý vũng vẫy, nhưng cô nhận lại chỉ là bàn tay cả hai càn thêm nắm chặt cô liền không vũng vẫy nữa.

Đi đến khu chợ đêm, nhìn một vòng quanh khu chợ đêm, hai mắt Hạ Nguyệt chợt sáng lên, trong lòng không kìm chế được sự phấn kích mà nhảy nhót.

Xung quanh khu chợ có rất nhiều đồ ăn, giống như Vương Ngữ Yên nói, từ takoyaki, đến mực nướng rồi xúc xích nướng đá.



Nhưng vừa nghĩ đến đây cô liền chợt bừng tỉnh. Chờ đã? Mấy món ăn này là mấy món mà mình thích, sao chị ta biết? Nếu nói đây chỉ là tình cờ thì cô chắc chắn không tin. Dù sao tình cờ cũng quá nhiều rồi.

Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên ánh mắt lại có chút hoài nghi. Cô lại cảm thấy bản thân mình có phải ngủ một giấc nên hóa ngốc rồi không, từ khi tỉnh lại đến nay luôn bị chạm chậm suy nghĩ và tư duy của mình.

Tuy lòng hoài nghi tràn đầy, nhưng mặt ngoài cô vẫn bình tĩnh. Cùng Vương Ngữ Yên đi dạo quanh khu chợ đêm.

Lại nói đến đây thì... Lần trước vừa đến khu chung cư, cô cũng có ý định đến đây, nhưng nửa đường gặp Lâm Chu, cũng vì gặp ông mà cô mới quen Vương Ngữ Yên.

Ngẩn đầu nhìn lên, nhìn thấy một phần khuôn mặt của chị. Rõ ràng chị đang đeo khẩu trang, nhưng cô lại cảm thấy bộ dáng che mặt này vẫn rất là thu hút ánh nhìn của người khác.

Vương Ngữ Yên đang nhìn thẳng, chị đột nhiên quay đầu. Trực tiếp bắt quả tan cô đang nhìn trộm.

Hạ Nguyệt hơi giận mình có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Vương Ngữ Yên lại đột nhiên mỉm cười, ghé xát vào tai cô nói: "Hạ, nếu em muốn nhắm thì có thể về nhà, Tỷ Tỷ tháo khẩu trang cho em ngắm đến khi chán mới thôi."

Hạ Nguyệt mặt đỏ quay đi. Muốn nói lời phản bác, nhưng cũng là hiểu rõ bản thân là nhìn chi trước, nên đành yên lặng đi bên cạnh chị.

Cả hai đi qua vài sạp bán đồ nướng. Hạ Nguyệt cảm thấy dòng người ở chợ đêm có điểm đông, chủ yếu là các sinh viên của các trường đại học gần đây.

Đây không phải lần đầu cô đi chợ đêm, trước đó ở tổ tiết mục các cô cũng đã đi cùng nhau. Chỉ khác là nơi này to lớn và những người ở đây điều là những thực khách thật sự.

Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên dạo quanh một chút, rồi cả hai ngừng lại ở quầy bán mực nướng.

"Lão bản, một con mực nướng không cay."

Vương Ngữ Yên lên tiếng, đối với lão bản bán mực nướng nói.

Hạ Nguyệt... Cô hơi kinh ngạc ngẩn đầu nhìn chị.

Sau khi đưa tiền cho lão bản nhận lấy mực nướng, chị liền quay qua đối Hạ Nguyệt mỉm cười đưa xiên cho cô.

Hạ Nguyệt vô thức nhận lấy que xiên, cô cầm trên tay không khỏi cần thêm không rõ.

Vương Ngữ Yên biết Tỷ Tỷ thích món cay, nhưng vì sao lại không gọi cay?

"Làm sao vậy? Mực không ngon sao? Hay em sợ không hợp vệ sinh."

Hạ Nguyệt đột nhiên nghe Vương Ngữ Yên hỏi, cô ngẩn đầu, nhìn thẳng và mắt chị, đáp: "Không có."

Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt vẫn còn do dự không đụng đến mực nướng liền xoa đầu cô nói:

"Đừng lo, hồi đại học Tỷ có làm việc qua vài chỗ này, nên chỗ nào an toàn vệ sinh thực phẩm Tỷ điều biết."

Hạ Nguyệt, cô hơi kinh ngạc về quá khứ của Vương Ngữ Yên. Thật ra cô cũng đã từng tra qua Vương Ngữ Yên. Chỉ là vẫn luôn không tra ra. Vốn cho rằng chị là người có thế lực. Nhưng chắc cô sai rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.