Hạ Nguyệt... Cô không biết nên đối với chị làm thế nào nữa. Dù biết biểu cảm trên mặt của chị điều là diễn, nhưng cô vẫn luôn đối với người này không có biện pháp.
Bước gần đến chỗ chị đang ngồi. Khi đến trước mặt chị cô liền ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.
"Chị vẫn chưa ngủ sao? Sao lại ngồi chỗ này."
Hai câu hỏi hỏi ra ngoài, nhưng Vương Ngữ Yên lại không trả lời, lại cũng chăng động đậy, như đã ngủ hoặc vẫn đang giận dỗi không muốn đáp lời.
Hạ Nguyệt nhìn chị không phản ứng chỉ có thể thở dài muốn đứng lên.
Khi cô vừa đứng lên Vương Ngữ Yên nhanh như chớp bắt lấy tay cô, chị ngẩn đầu đáng thương lên tiếng: "Đừn-Đừng đi, e-em đừng bỏ chị lại... Có được không..."
Hạ Nguyệt theo bản năng hất tay chị ra. Có điều khác với những lần khác, bàn tay trước kia nắm chặt tưởng trừng không thể tách, giờ đây chỉ muốn cái hất liền có thể hất ra tay chị.
Bàn tay chị bị hất ra nó ngừng lại trên không chung một lúc vẫn là thu hồi lại. Vương Ngữ Yên cúi đầu, một bộ như chịu phải bi thương mà cuối đầu không nói, bản thân cũng phải cuộn chặt người hơn.
Giống như muốn hòa mình vào bức tường vậy.
Hạ Nguyệt, cô không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật khó chịu. Hơi bất đắc dĩ rồi lại ngồi xuống nắm lấy tay chị, nhẹ nhàn lên tiếng.
"Tôi sẽ không đi."
Vương Ngữ Yên ngẩn đầu, đôi mắt sưng đỏ ấy hiện lên tia sáng lí nhí nói: "Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649462/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.