Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt... Cô không biết nên đối với chị làm thế nào nữa. Dù biết biểu cảm trên mặt của chị điều là diễn, nhưng cô vẫn luôn đối với người này không có biện pháp.

Bước gần đến chỗ chị đang ngồi. Khi đến trước mặt chị cô liền ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.

"Chị vẫn chưa ngủ sao? Sao lại ngồi chỗ này."

Hai câu hỏi hỏi ra ngoài, nhưng Vương Ngữ Yên lại không trả lời, lại cũng chăng động đậy, như đã ngủ hoặc vẫn đang giận dỗi không muốn đáp lời.

Hạ Nguyệt nhìn chị không phản ứng chỉ có thể thở dài muốn đứng lên.

Khi cô vừa đứng lên Vương Ngữ Yên nhanh như chớp bắt lấy tay cô, chị ngẩn đầu đáng thương lên tiếng: "Đừn-Đừng đi, e-em đừng bỏ chị lại... Có được không..."

Hạ Nguyệt theo bản năng hất tay chị ra. Có điều khác với những lần khác, bàn tay trước kia nắm chặt tưởng trừng không thể tách, giờ đây chỉ muốn cái hất liền có thể hất ra tay chị.

Bàn tay chị bị hất ra nó ngừng lại trên không chung một lúc vẫn là thu hồi lại. Vương Ngữ Yên cúi đầu, một bộ như chịu phải bi thương mà cuối đầu không nói, bản thân cũng phải cuộn chặt người hơn.

Giống như muốn hòa mình vào bức tường vậy.

Hạ Nguyệt, cô không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật khó chịu. Hơi bất đắc dĩ rồi lại ngồi xuống nắm lấy tay chị, nhẹ nhàn lên tiếng.

"Tôi sẽ không đi."

Vương Ngữ Yên ngẩn đầu, đôi mắt sưng đỏ ấy hiện lên tia sáng lí nhí nói: "Thật không."

Hạ Nguyệt, cô hơi giật mình khi nhìn vào trong mắt chị cư nhiên đã bị sưng đỏ. Như là đã khóc rất nhiều. Trong ánh mắt hiện lên tia mong chờ.

Hạ Nguyệt mím môi có chút buồn cười, chỉ là trên khuông mặt cô vẫn không hiện biểu tình gì. Hạ Nguyệt gật đầu nhẹ giọng đáp: "Thật."

Dù biết biểu cảm đó là giả, dù không biết bản thân vì sao phải an ủi chị, nhưng ngây thời khắc nhìn thấy chị cười. Cô đột nhiên cảm thấy... Thật ra nó lại đáng giá.

Vương Ngữ Yên cười, không giống giả dối, cũng không phải nụ cười yêu mị của trước kia. Mà giống như gió xuân dạt dào sống vỗ.

Giống như Tỷ Tỷ vậy... Được rồi nếu Tỷ ấy không hại cô, ít nhất xem Tỷ là Tỷ mình cũng không sao.

Hạ Nguyệt âm thầm nghĩ. Mà không biết từ bao giờ Vương Ngữ Yên đã nắm lấy tay mình, trên khoé môi hiện lên nét cười đạt được.

Cô không biết... Ngây thời khắc cô đến gần chủ động đến an ủi chị. Thì bản thân cô đã rời vào bàn tính của Vương Ngữ Yên.

Gái ngoan: Ahhhh! Nữ Vương chúng ta thất hoá rồi!"



Chị đại máu chiến: Dương Dương ơi, đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa mà. Mau tỉnh táo lại đi!

Thích ăn dưa: Ban đầu tôi còn nghĩ Dương Dương không thích Ngữ Yên, nhưng có lẽ tôi sai rồi.

Cô gái thông thái: Nhìn họ đẹp đôi quá. Là kiều thê lạnh lùng và nữ hoàn phúc hắc sao?

Mỹ nhân: Muốn nói câu Hạ Dương không xứng, nhưng nhìn họ đứng gần nhau tôi mới cảm thấy mình không xứng.

Cục cưng siêu quậy: Có ai nhìn thấy nụ cười phúc hắc của Nữ vương của chúng ta không!

Kẹo ngọt: Không tốt, Dương Dương mau tránh xa nữ nhân đó ra!

Bình luận kéo đến mạnh mẽ từ khu bình luận, từ an ủi ngây sau đó liền chuyển sang bùng nổ.

Tề Lăng một chút không chú ý diễn đàn bình luận liền sập. Ông nhìn màn hình tối đen không khỏi sửng sờ.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày khu bình luận bị sập. Nghĩ đến hai tên thủ phạm ông liền thở ra một hơi.

Đúng thật trương trình càn hot ông càn vui. Nhưng nhìn hai người thân thiết ông lại vui không nổi.

Một nhân viên phía sau đi lên không khỏi lo lắng hỏi: "Tề đạo diễn, diễn đàn sập rồi có cần tạo cái khác không."

Tề Lăng nhìn xuống đồng hồ, ngẩn đầu lại nói với tất cả nhân viên phía sau: "Cũng đã gần 10 giờ, mọi người nghỉ sớm đi."

Nghe câu được tan ca sớm mọi người ai nấy cũng vui mừng hò reo.

Tề Lăng: "Cậu đăng bài nói hôm nay trương trình kết thúc sớm 10 phút, mai sẽ bù lại sớm."

Trợ lý bên cạnh lập tức gật đầu làm theo.

Tuy Tề Lăng có nói qua trương trình sẽ quay 24/24 nhưng ông vẫn là biết điều đó là không thể, vì dù cho ông muốn quay thì người xem chúng cũng không nhiều, chưa kể đến việc ở trung quốc sẽ không chấp nhận việc quay tạp kĩ như vậy. Vì sẽ ảnh hướng đến các mần non của quốc gia.

Hạ Nguyệt bên này sau khi an ủi tốt Vương Ngữ Yên cô liền về chỗ mình ngủ. Vì trời tối rất lạnh nên cả hai là ngủ cùng nhau. Suy cho cùng cả hai vẫn là nữ giới, mà cô cũng không có bài xích Vương Ngữ Yên nên chuyện hai người đắp chung một cái chăn là việc hết sức bình thường.

Bên này cả hai ấm áp.

Bên hai đội còn lại thì lại phải chịu khổ, vì căn bản đội vàng là một nam một nữ cả hai không thể ngủ cùng. Thật may là Vĩnh Hạo biết rõ só phận ngủ ngoài nên đã đổi hai cái chăn, và mượn một cái ghế xếp.



Còn bên đội đỏ có thể xem là siêu thê thảm. Cũng vì Nam Lăng uỷ mình có áo phong chống lạnh nên đã không đối chăn, mà quên mất nơi này là ngoại ô, khác với trong thành phố căng bản rất là lạnh, áo phong vẫn là không chịu nổi.

Một giấc ngủ này là đến sáng, cô bị một mùi đồ ăn rất thơm làm cho tỉnh.

Vừa mở mắt, trước mắt cô chính là khuông mặt của Vương Ngữ Yên, chị nằm bên cạnh còn ngủ rất say.

Bộ dáng chị lúc ngủ trông rất xinh đẹp, nó không còn khí thế, càn không có nét quyết rũ, và sự đáng yêu lẫn đáng thương mà chị vẫn đang muốn diễn. Ngược lại chị có một sự tĩnh lặng. Giống như một bức trang xinh đẹp, khiến người bị thu hút nhìn mãi chẳng rời.

Nhìn khuông mặt vừa trắng vừa mỹ, cộng thêm mùi hương đồ ăn khiến cô rất muốn cắt chị một cái.

Cô nắm lấy tay Vương Ngữ Yên ra khỏi chăn. Bàn tay trắng nõn của cả hai nắm lấy nhau.

Hạ Nguyệt không nghĩ gì mà lôi kéo tay Vương Ngữ Yên chỉ để xem giờ trên tay chị. Cũng bởi vì trên tay chị có đồng hồ

Nhưng mấy Fan cp nào cho qua được, Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên ngủ còn nhau, cả hai trong lúc ngủ còn nắm tay nhau.

Cũng chỉ vì hành động vô tình này của cô mà cả hai người dắt tay nhau lên 5 bản hot search mà vẫn còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Nhưng luac này đây Hạ Nguyệt, cô vẫn còn chưa biết đến chuyện gì.

Nhìn thấy chỉ mới 5 giờ 52, cô liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Dù sao đồ ăn cũng không chạy mất.

Gái ngoan: Haha, xem bộ dáng lười biếng của Hạ Dương đi, buồn cười chết mất!

Kẹo ngọt: Mọi lần tôi làm việc nặng, sáng dậy sẽ không có tinh thần như vậy đấy. Hôm qua chắc cô ấy vất vả lắm. Dương Dương đáng thương, lúc về các Tỷ Tỷ bù cho muội.

Mỹ nhân: Có mình tôi thấy Hạ Dương nắm tay nữ Vương sao?

Chị đại máu chiến: Tôi nói tầng trên là mù sao? Không nhìn thấy Dương Dương chỉ là coi đồ hồng trên tay Vương ảnh hậu thôi có được không.

Hóng dưa ngọt: Không cần biết là gì, chỉ cần biết họ quá là đẹp đôi.

Hạ Nguyệt, cô còn không có biết hôm nay mở phát sóng sớm 10 phút bù cho hôm qua. Nên cô cứ như vậy nhắm mắt ngủ thêm một chút. Căng bản không biết trên mạng cũng vì hình ảnh bản thân ngủ nướng lại đang lên hot search .

Mở mắt ra lần nữa cũng vừa đúng 6 giờ, lần nầy cô không thề xem đồ hồ mà trực tiếp ngồi dậy. Ôm lấy đầu vẫn còn có điểm đau nhức của mình đứng dậy.

Vừa ra khỏi phòng cô đã cảm thấy chóng mặt đến choáng váng.

Hạ Nguyệt... Không lẽ mình bị thiếu máu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.