Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên đang cẩn thận băng bó cho mình, cứ như cô là một đồ vật quý báo của chị. Nếu không phải Vương Ngữ Yên vừa mới đe dọa cô thì có lẽ cô sẽ tin Vương Ngữ Yên xem cô là thứ gì đó quý giá mà coi trọng.

Vương Ngữ Yên vừa băng xong, khi Hạ Nguyệt còn muốn rút tay về. Thì đã bị chị giữ lại, cô có hơi kinh ngạc, còn không biết Vương Ngữ Yên lại muốn giở trò gì.

Thì một cái bóng kéo đến. Sau đó là một cái chạm nhẹ nhàn.

Hạ Nguyệt kinh ngạc mở to đôi mắt màu nhạt của mình.

Vương Ngữ Yên cứ vậy hôn xuống bàn tay còn đang băng bó của cô. Hạ Nguyệt hơi bối rối, muốn rút tay về nhưng không được.

Trong lúc Hạ Nguyệt sắp chịu không nối chị.

Tạ Giai Cấn đã đi vào, vừa nhìn thấy Hạ Nguyệt và Vương Ngữ Yên mắt cô liền sáng. Không thề chú ý tình hình mà vui vẻ nói: "Ngữ Yên Tỷ Hạ Dương, đạo diễn tìm hai người."

Vương Ngữ Yên hơi bất ngờ trước Tạ Giai Cẩn vào.

Hạ Nguyệt tranh thủ cơ hội, cô nhanh chóng rút tay về, đứng lên khỏi ghế đá, quay đầu nhanh chóng đáp: "Được."

Bộ dáng cô đã không còn giữ được bình tĩnh, mà như muốn chạy trốn. Trông rất đáng yêu.

Nhưng khi cô lần nữa nhìn đến cảnh Tạ Giai Cấn vui vẻ cùng Hạ Nguyệt nói chuyện. Mà Hạ Nguyệt tỏ vẻ như không việc gì mà cũng Tạ Giai Cẩn cười nói. Sắc mặt liền trầm xuống

Cả 3 người vừa đi đến nơi tập chung, còn đang phía xa đã nghe tiếng Tề Lăng đang nổi cáu sai đám tố nhân viên trường quay.

Tạ Giai Cẩn cũng bất lực, một bên đối Hạ Nguyệt giải thích: "Hạ Nguyệt, em không biết đâu, ban nãy em đi rồi, Tề đạo diễn tức giận lắm đó."

Hạ Nguyệt bị kéo tay, tuy không bài xích, nhưng không có nghĩa là cô thích bị lôi kéo. Có điều cô vẫn là không nói. Vẻ mặt bình tĩnh không rợn sóng khiến không ai nhận ra cô đang nghĩ gì.

Khi cả 3 đến gần. Tề Lăng cũng nhìn thấy 3 người, nhìn thấy Hạ Nguyệt bị lôi kéo đi đến, trong mắt ông hiện lên sự hung hăng, chỉ là ông còn chưa kịp nói gì thì đã thấy ánh mắt sát khí từ phía sau của Vương Ngữ Yên. Khiến sự hung hăng không trong giây lát liền biến mất không còn, Tề Lăng quay đi xem như không thấy.

Tạ Giai Cấn hơi nghi hoặc nhìn Tề Lăng đột nhiên hạ hỏa trong nháy mắt, còn quay đi không nói gì làm cô rất là khó hiểu.

Mà Hạ Nguyệt bên cạnh cũng là không rõ.

Trên đường Tạ Giai Cẩn liên tiếp dặn Hạ Nguyệt không nên chọc Tề Lăng thêm nữa. Nhưng ông chỉ vừa nhìn thấy cô hỏa liền không còn

Chỉ có mấy người đứng đối diện là hiểu lý do. Tần Hoài và Vĩnh Hạo hai mặt nhìn nhau, toát mồ hôi lanh.

"Được rồi, nếu mọi người đã tập chung thì tôi cũng tuyên bố nhiệm vụ thứ hai của ngày hôm nay."



Tề Lăng rất nhanh điều chỉnh lại bản thân, lên tiếng phá tan bầu không khí.

"Khụ, như tôi đã nói trước đó, nhiệm vụ đầu tiên đội xanh về nhất, đội vàng về nhì, đội đỏ về ba.

Cũng như trước đó tôi đã nói rõ, nếu hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất sẽ được thưởng và ngược lại."

Ông nói đến đây ngưng một chút, rồi lại liếc nhìn qua Hạ Nguyệt ánh mắt tràn đầy dự tính kế nhỏ.

Mà ai cũng nhìn ra.

Hạ Nguyệt cũng nhìn thấy những cô lại chẳng máy quan tâm.

"Nhưng vì nhóm xanh dùng đến kĩ xảo để bắt cá, cũng vì quy định không cấm, nhưng làm thế sẽ rất không công bằng với các nhóm khác. Tôi cùng mọi người đã bàn bạc rất kĩ với nhau, nên nhiệm vụ đầu sẽ vô thưởng vô phạt."

Gái ngoan: Trong Tề đạo diễn gian xảo quá

Bạn nữ giấu tên: Ta thấy Tề đạo diễn là vì chuyện Hạ Dương ăn hết sandwich mà muốn báo thù thì.

Kẻ giản dị: Tôi nói ánh mắt gian xảo của Tề đạo diễn kìa, đội xanh cũng thật thảm.

Mỹ nhân: Điều tại Hạ Dương, nếu không phải do Hạ Dương thì Ngữ Yên chúng ta sớm có thưởng.

Đại tỷ máu chiến: Tầng trên biết rõ trắng đen không vậy? Cá là do Dương Dương chúng tôi bắt, nếu không có Dương Dương Vương ảnh hậu có dành được giải nhất không

Trên mạng ồn ào, hai bên Fan đang hòa thuận lại bị mấy Fan không thích Hạ Nguyệt lại ồn ào lên.

Vĩnh Hạo không nghe được mấy lời vòng vòng của Tề Lăng, cậu liền lên tiếng hỏi: "Thế Tề đạo diễn, chúng ta phải làm gì trong nhiệm vụ lần này? Ngài còn lề mề là đến chiều luôn đấy."

Đáp lại Vĩnh Hạo là một ánh mắt không thể nào sắc lạnh hơn.

Tề Lăng tức giận, ánh mắt hình viên đạn. Nhưng ông cũng là lên tiếng đáp: "Hừ, chính là dựng liều, và nhặt củi khô."

Nghe đến nhiệm vụ cũng không có gì ngoài dự đoán. Hạ Nguyệt vẫn giữ khuông mặt bình tĩnh, còn mọi người hầu như là sốc khi biết tin.

Vĩnh Hạo chỉ tay và căn nhà to phía trước hỏi: "Tề đạo diễn, tại sao có nhà mà không ở, lại muốn dựng liều!"

Tề Lăng, ông hơi ngơ ra nhìn Vĩnh Hạo, như nhìn một tên ngốc: "Chứ cậu nghĩ mình đi chơi hả! Cậu đang quay tiết mục cấm trại đấy! Không dựng liều thì làm cái gì!"



Vĩnh Hạo ngốc ra, Tạ Giai Cẩn nhanh chóng kéo Vĩnh Hạo về tránh cho cậu hỏi cái gì ngốc hơn.

Tề Lăng nhìn một vòng, thấy không còn ai hỏi gì, khi này mới lên tiếng nói tiếp: "Trong thể lệ cuộc thi này, đội ai mang về nhiều củi, dựng xong liều nhanh nhất vững nhất xem như là đội đó thắng. Củi sẽ được cân lên tích điểm."

"Vậy điểm đó được dùng để làm gì vậy?"

Tề Lăng nhìn qua nhìn lên tiếng. Nam Lăng mỉm cười, bộ dáng điếc không sợ súng hỏi.

Tề Lăng, ông hơi quạo khi luôn bị cât ngang. Nhưng vẫn là nể mặt ảnh đế nói.

"Điểm dùng để đổi đồ, một cái liều có số điểm cần đổi là 7 đến 12 điểm, tùy liều nhỏ hay to. Và các vật dụng cần thiết cho chiến cấm trại, dĩ nhiên phải đổi bằng điểm đã tích được."

Tề Lăng liếc nhìn đám người đang chăm chú nghe mình mà không ai hỏi thêm gì, ông hài lòng mà xoa tay.

"Nhắc nhở thân thiện, nhiệm vụ cuối của kì này cần rất nhiều điểm nên nếu muốn dùng cũng cần phải cân nhắc cẩn thận."

Sau lời Tề Lăng nói, chính là thời gian nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này là hết thời gian buổi trưa đến hoàng hôn.

Sau khi nhận được nhiệm vụ, nhóm người được các nhân viên đưa ra cái danh sách đổi điểm.

Ví như một cái liều cần bao nhiêu điểm, một cái chăn và gói thì cần bao nhiêu điểm, túi ngủ, bình xịch con trùng. Ngây cả đồ ăn các dụng cụ trong việc cấm trại điều phải mất phí.

Hạ Nguyệt vừa nhìn qua, cô còn gì không rõ ý của Tề Lăng. Y ông chính là đang nói nếu không có điểm, thì sẽ không thể đổi bất kì các gì trong đây, hôm nay là liều, vậy ngày mai chính là đồ ăn.

Sau khi nhóm khách mời nhận được menu đổi đồ, Vương Ngữ Yên không chút do dự bảo với nhân viên chọn một cây dao lớn 3 điểm, một cái liều lớn 12 điểm và một cái chăn 5 điểm.

Nhân viên nghe Vương Ngữ Yên chỉ vào chọn 3 vật cần nhiều điểm, hắn liền đưa mắt sang Hạ Nguyệt đối Vương Ngữ Yên do dự nói: "Vương ảnh hậu, thật ra ngài nên bàn cùng đồng đội, nếu một trong hai không đồng ý thì đồ sẽ không thể đổi."

Hạ Nguyệt bị kêu tên thì quay đầu nhìn lại. Cô nhìn qua hai nhóm kia, nhóm vàng thì Vĩnh Hạo có rất nhiều kinh nghiệm nên Tạ Giai Cẩn điều nghe theo.

Mà tổ hợp đội đỏ có chút bất đồng, một viễn viên gọi cụi và một ảnh đế. Tần Hoài bình thường nho nhã, nhưng Nam Lăng bản tính cao ngạo, khiến người hòa nhã như Tần Hoài cũng phải khó chịu. Cả hai người họ vẫn còn đang bàn về việc cần đổi những gì. Cô tin nếu không có máy quay lại, chắc chắn hai người đã cãi nhau.

Hạ Nguyệt không quay đầu đối nhân viên phía sau nói: "Một liều và một dao là được."

Nhân viên nhìn qua Vương Ngữ Yên. Hắn cảm thấy Hạ Dương và Vương ảnh hậu này thật sự xứng đôi.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn cũng đã nhanh nhẹn chuẩn bị cho cả hai một cái liều to và một dao một chăn cho cả hai.

Vương Ngữ Yên mỉm cười nhận lấy đồ, cô đi đến Hạ Nguyệt kéo lấy tay Hạ Nguyệt mỉm cười dịu dàng nói: "Chúng ta mau đi thôi, không sẽ thua mất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.