Hạ Nguyệt thở ra một hơi, quay đầu, mắt đối mắt với Vương Ngữ Yên, cô nhìn thẳng và đôi mắt hổ phách của chị mà hỏi: "Tại sao lại đối với tôi tốt như vậy? Theo như tôi biết tính cách Tỷ không phải như vậy?"
Vương Ngữ Yên gật đầu, trên môi vẫn giữ được nụ cười trên môi ôn hòa, cô không đáp mà hỏi lại: "Em nói đúng, nhưng trước khi trả lời câu hỏi của em, tôi có thể hỏi em lại một câu không."
Hạ Nguyệt yên lặng, như là âm thầm chấp nhận.
Hai mắt Vương Ngữ Yên khẽ hiện lên tia nguy hiểm, trên môi vẫn là nụ cười đó, nhưng cảm gicá mang lại đã thay đối. Khi Hạ Nguyệt nhận ra đã không kịp ngăn Vương Ngữ Yên lại.
"Vậy em có thể nói vì sao em cũng thay đổi tính cách hay không? Trước kia... Em cũng không phải vậy mà... Đúng không?"
Vương Ngữ Yên vừa nói, chị vừa áp sát Hạ Nguyệt. Lời nói phát ra cũng là nói bên tai Hạ Nguyệt, giọng nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe được.
Hạ Nguyệt hai mắt mở to tràn đầy kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự hoảng hốt.
Vương Ngữ Yên áp sát, cơ đến gần và cả hai gần nhau đến mức như đã ôm nhau mà Hạ Nguyệt cũng không nhận ra.
Trong đầu cô lúc này chỉ là sự hoảng hốt nghĩ 'Vương Ngữ Yên có phải biết gì rồi không? Nhưng làm sao có thế!' Trong mắt cô hiện lên sự hoảng hốt cùng kinh hãi.
Nhưng Hạ Nguyệt thật sự quản lý biểu tình rất tốt. Không quá 5 giây cô đã hoàn thu lại hết tất cả biểu tình ấy vào trong, đưa ra ngoài vẫn là bộ dáng bình tĩnh thường ngày.
"Có phải Yên Tỷ nghĩ nhiều rồi không, tính cách con người sao có thể nói thay đổi là thay đổi."
Nghe Hạ Nguyệt vẫn như bình thường đáp. Nhưng Vương Ngữ Yên hiểu rõ trong tâm cô đã sợ hãi đến mức nào.
Trêm môi nở ra một nụ cười nhàn nhạt nói: "Em nói đúng."
Hạ Nguyệt vừa thở ra một hơi, lại bị câu nói như là bân vơ của Vương Ngữ Yên làm cho cứng đờ cả người.
"Nhưng Hạ Hạ à, có phải tóc em nhạt màu hơn trước kia thì phải."
Vương Ngữ Yên vừa nói, cô vừa cầm lên lọn tóc như hưởng thức lại như trêu đùa.
Sắc mặt Hạ Nguyệt lúc này chỉ có thể lấy chữ trầm trọng để diễn tả. Cô cắn chặt răng, ánh mắt lại có phần hung ác. Cô cố kìm lại giọng mình, giọng nói phát ra từ cổ họng
"Rốt cuộc Tỷ biết được cái gì."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt mỉm cười, ánh mắt đen tối không rõ, cô kề sát vào người Hạ Nguyệt, trên môi vẫn giữ nụ cười hỏi lại.
"Tỷ biết cái gì, sao em không thử đoán xem."
Vương Ngữ Yên nói đoạn, còn cố ý liếm vào bên tai Hạ Nguyệt một cái.
Đột nhiên bị liếm, Hạ Nguyệt giật bắn lùi về sau, nhưng một bàn tay bắt lấy cánh tay kéo cô về.
Hạ Nguyệt... Cô nhìn cánh tai không có cách nào rút về. Cô biết rõ bản thân không phải đối thủ của chị, trong lòng chấn an bản thân bình tĩnh. Nhưng dù có chấn an thế nào lòng cô vẫn loạn.
Chuyện tóc cô và tóc Hạ Dương có khác biệt cũng chỉ có mình mẹ và cô biết. Từ nhỏ ai cũng bảo chị em cô giống nhau như hai giọt nước, nhưng mẹ cô vẫn có thể phân biệt ra đứa nào là Hạ Dương và
dua nao la Ha Nguyet.
Mà sở dĩ mẹ nhận ra hai chị em cô là vì màu tóc mà màu mắt.
Dù người khác nói màu tóc và mắt hai chị em không có gì khác biệt. Nhưng trong mắt mẹ cô lại có thể thấy nó khác biệt và phân biệt ra nó rõ ràng.
Vì mẹ cô có thế thấy 500 màu sắc khác nhau. Đừng hỏi vì sao cô biết, vì cô cũng có kĩ năng ấy.
Màu tóc của Tỷ của Hạ Dương. Tỷ ấy có màu xanh trắng, ví như màu của biển. Mà màu tóc của cô.
Cũng là màu trắng xanh, có điều sẽ nhạt hơn, mà nó được ví như một màu của gió.
Nhưng nghĩ đến một người xa lạ, thậm chí không ngại vạch trần cô ở trên trương trình tạp kĩ này là muốn làm gì?
Trong lòng Hạ Nguyệt rối loạn, ánh mắt nhìn về Vương Ngữ Yên càn thêm đề phòng.
Cô cảm giác sự nguy hiểm đến từ Vương Ngữ Yên. Một cái cảm giác theo bản năng, trước kia cô có thể nghĩ bản thân đã đoán sai, nhưng giờ phút này cô lại thấy hối hận vì đã không tin trực giác của mình.
"Hạ, em cho rằng mình quá thông minh. Hay xem tất cả điều là kẻ ngốc."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt rối loạn, cuối cùng quyết định không dài dòng nữa. Cô không ngại lật bài tẩy với Hạ Nguyệt.
Đôi mắt hổ phách xoay chuyển, trong đôi mắt ấy đầy sự chiếm hữu đối với người trước mặt.
Hạ Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, trong mắt cô hiện lên sự không thể tin cùng sự sợ hãi.
Cô sợ, sợ Tỷ mình sẽ gặp nguy hiểm. Vì ý định của cô chính là muốn lấy tim của kẻ đó, nên nếu trước khi có năng lực lấy tim kẻ đó, cô tuyệt đối không thể để tên cáo già đó biết Hạ Dương đã đổi tim cho cô được sống.
Thân thể Hạ Nguyệt cứng lại, cô không dấm động mạnh, cũng không dám nói gì, vì cô biết chỉ cần cô nói, người trước mắt rất có thế nói ra sự thật.
Hạ Nguyệt không biết Vương Ngữ Yên biết chuyện đến đâu, nhưng cô không dám mạo hiểm, nhất là đối với tính mạng Tỷ mình, người thân, người mang cùng chung một dòng máu với cô.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt không nói gì, cũng không còn chống cự hay tránh né. Cô liền biết bản thân thành công.
Dù biết nói ra chuyện này sẽ khiến Hạ Nguyệt chú ý, thậm chí em có thể sẽ chán ghét mình. Nhưng như vậy thì đã sao, không phải em ấy vẫn sẽ bên cạnh mình hay sao.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt cười, cô không chút do dự chòm người hôn lên má Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt kinh ngạc sửng sốt, nhưng cơ thể cô lại không dám động, chỉ có thể cứng đờ để Vương Ngữ Yên hôn lên má mình. Nhưng cơ thế cô lại cứng nhấc, vừa nhìn qua cũng đủ biết cô là không tình nguyện đến mức nào.
Cảnh này đúng lúc vừa bị một nhân viên cầm máy quay, quay trúng.
Nhân viên quay cũng ngơ ngác. Hắn cũng chỉ vừa thay ca cùng một nhân viên khác đi ăn, nhưng vừa đi từ xa đến đã thấy hai người cãi nhau, chạy lại thì ảnh hậu đã hôn má Hạ Dương.
Bạn nữ giấu tên: Tầng trên, bạn không có hoa mắt, mọi thứ điều là thật.
Thích ăn dưa: Tôi để ý thấy sự cứng đờ của Dương Dương nhà tôi thì phải. Có phải Vương ảnh hậu đang diễn?
Đại tỷ máu chiến: Tôi lại thấy tò mò Vương ảnh hậu nói gì đó, mà khiến sắc mặt Dương Dương biến sắc vậy?
Hot girl lạnh lùng: Đúng nha, thật tò mò.
Vương Ngữ Yên hôn xong lại vui vẻ nhìn Hạ Nguyệt sắc mặt vốn đã trầm, nay còn đen. Cô vẫn một bộ không chút để ý, cô bắt lấy tay bị thương của Hạ Nguyệt mỉm cười ôn hoà nói: "Hạ, để Tỷ thay băng cho em nha."
Hạ Nguyệt lông tơ dựng đứng, nhưng vẫn là không dám phản kháng, chỉ cứng nhắc gật đầu. Chỉ là ánh mắt Hạ Nguyệt hiện lên sự kháng cự.
Vương Ngữ Yên dù nhìn thấy, nhưng cũng không để ý, vì ngây từ đầu mục tiêu của cô chính là như thế mà.
Nếu... Hạ Nguyệt không bình xích cô, không đồng ý cho Tạ Giai Cẩn kéo tay, có lẽ cô sẽ dùng chiến thuật nhẹ nhàn hơn, hoặc nói ít nhất sẽ không đối với Hạ Nguyệt như lúc này lật bài.
Hạ Nguyệt đương nhiên sẽ không biết Vương Ngữ Yên đang suy nghĩ gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, cô đã biết chị không hề đơn giản, thậm chí là luôn tỏ ra cảm giác đáng sợ làm cô không hiểu được. Nhưng trước đó chị đối với cô rất dịu dàng nên cô mới lơ là.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]