Hạ Nguyệt bước một cái hụt, cô đập trúng một khoảng không cả người liền ngã về phía trước, nhìn trước mắt là suối đang chảy. Cô không khỏi đổ mồ hôi, nhắm chặt mắt vì nghĩ bẩn thân sẽ ngã.
Nhưng thật lâu vẫn không có cảm giấc đau, cô khi này mới nghi hoặc mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy con suối chỉ ngây trước mình thôi.
Hạ Nguyệt không khỏi âm thầm sợ hãi. Nhưng ngây sau đó là một cảm giác thắc chặt eo mình.
Hạ Nguyệt được một người ôm vào lòng, nhưng cô lại không có phản ứng, như thật sự là bị chuyện khi nãy làm cho sợ.
Vương Ngữ Yên tận dụng thời cơ ôm Hạ Nguyệt, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy người động.
Vương Ngữ Yên lúc này mới lo lắng nghĩ. 'Hạ Nguyệt cũng chỉ là cô bé, có khi nào bị dọa đến rồi không.' Vương Ngữ Yên lo lắng nhìn xuống.
Nhìn thấy đôi mắt Hạ Nguyệt cư nhiên đỏ bừng, giống như là thật sự bị dọa cho khóc.
Vương Ngữ Yên không khỏi luống cuống, cô đặt tay mình lên má Hạ Nguyệt dịu giọng nói: "Hạ Hạ, đừng khóc."
Vương Ngữ Yên nhẹ nhàn dỗ dành làm trái tim rõ ràng đã bình ổn sau giấc ngủ, giờ lại đau nhói.
Trong mắt Hạ Nguyệt, cô nhìn thấy cảnh Hạ Dương nhỏ cũng là dỗ dành cô như thế.
Tỷ ấy dỗ dàng cô, bảo cô là 'Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng khóc mà, đã không sao rồi.' Nhưng khi đó, cô rõ ràng không có khóc, nhưng Tỷ ấy vẫn xem cô như con nít mà bảo vệ.
Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3648536/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.