Anh lập tức phản ứng, đẩy cô ra, chân mày cau lại.
Từ Bội Vĩ kinh ngạc, sao anh lại đẩy cô ra? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao mọi chuyện không như cô nghĩ?
“Thật xin lỗi.” Giọng anh lạnh lùng.
Cô mấp máy môi muốn nói, nhưng thoáng thấy một bóng dáng ngoài cửa liền chuyển thành hành động nhào vào trong lòng anh.
“Tiểu Vĩ…”
Tiếng kêu của Vịnh Hân nghẹn ở miệng, chiếc ly trên tay rơi xuống đất vang lên một tiếng “Keng!”, vỡ thành mảnh vụn.
Lương Hàn Vũ nghe thấy tiếng Vịnh Hân đã đẩy Từ Bội Vĩ ra, xoay người lại, vừa lúc thấy chiếc ly rơi xuống mặt đất, mảnh vỡ bay tán loạn.
“Hai người đang làm gì?” Vịnh Hân ngơ ngác nhìn họ, sững sờ đứng bất động.
Lương Hân Vũ sải bước thật nhanh, nhanh chóng ôm lấy cô, Vịnh Hân hoảng sợ. “A Vũ.” Cô ôm lấy cổ anh để tìm sự cân bằng.
“Sao lại thế này? Vỡ ly rồi.” Dì Lâm nghe thấy tiếng vỡ đi vào bếp, nhìn thấy một mảnh vỡ.
Lương Hàn Vũ bế Vịnh Hân đến sô pha rồi ngồi xổm xuống xem kỹ hai chân trần của cô, nhìn thấy chân phải của cô có một vệt máu nhỏ, anh liền lấy khăn giấy trên bàn cẩn thận lau đi, mi tâm nhăn nhó.
“A Vũ, em không sao.” Cô cúi đầu nhìn vết thương nhỏ, chỉ bị mảnh vỡ đâm vào một chút thôi, lòng cô còn đau hơn nhiều. “Vừa rồi…”
“Không giống như em nghĩ đâu.” Anh nhìn cô, hiểu ý cô muốn nói.
“Em biết.” Cô nắm tay anh, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-tao-chin/2203087/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.