Hai từ “chúng mình” nghe thật ấm áp. Không phải con của, không phải con của em mà nó thuộc về cả hai đứa.
Nghe vậy hắn ôm chặt lấy cô, Hàn Thiên hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà kia. Cái sự bình yên này quả là lâu rồi hắn mới có thể nhận được lại.
Cô đón nhận tình cảm ấy một cách trân thành, sự thay đổi quá nhanh của cô khiến ngay cả hắn cũng bất ngờ. Là lý do gì chứ? Định hỏi lại cô nhưng sợ phá tan bầu không khí nên cũng đành.
Liệu đây sẽ là bầu không khí bình yên trước giông bão hay nó là mối liên kết lại giữa họ? Bầu trời trong xanh, không khí trong lành và mây đen kéo tới. Nó làm cho đất trời càng mát hơn hay sẽ kéo thêm bao điều rắc rối? Khung cảnh dần ảm đạm hơn, dần buồn hơn, dần yên tĩnh hơn...
Do cả Hàn gia đều đi du lịch từ trước giờ vẫn chưa về nên cô cũng không phải khó xử. Dù vẫn còn người làm, nhưng họ lại rất yêu thương Hàn Thiên và cô, trước ở đây tuy có nhiều bất lợi nhưng lâu lâu nghe họ kể chuyện hồi nhỏ của hắn cũng thú vị. Vừa được biết thêm nhiều vừa có thêm niềm vui.
Cô vừa đặt chân xuống giường định ngủ thì cô người làm mang bát cháo nóng hổi vào. Mùi hương nồng nàn của mùi hành, ngò thật khiến cô muốn ăn nguyên nồi, chỉ là bát cháo thịt nhưng nó rất bổ dưỡng, có lẽ không ai biết nhưng cô rất ghét mùi tanh nên không ăn được cháo ngán hay hầu. Mà dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nuoi-co-thua-toi-roi/2540751/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.