“Đi ra, em còn xem kịch!”
Nghe vậy Hàn Thiên ngỡ ngàng, nhanh tay che cái miệng nhỏ mà có võ của cô. Đúng là tuỳ tiện mà, gió đã thổi chiều nào ta cứ ngồi yên mà hóng chúng ta đâu cần chặn gió chứ, cô đây là muốn đi lại quy luật à.
Thiên Hân định cắn vào tay hắn một cái cho chừa thì bị hắn bóp chặt miệng lại kéo hẳn không cho nhìn. Nhưng cô nói sao gì chứ? Họ vốn chẳng coi cô ra gì, cô chỉ đang làm theo thứ gọi là “nhân quả “ mà thôi.
Trước đây Ái Huyền, Hàn Mặc khiến cô khốn khổ bao nhiêu năm, cô phải bỏ cả gia đình, bỏ bạn bè, học tập để theo đuổi tình yêu của mình. Nhưng vẫn bị gọi là kẻ thứ ba, tại sao? Tại vì họ sống với nhau từ bé, tại họ biết nhau trước, vậy tại sao anh ta còn nói yêu cô. Giả dối, đồ tồi!
Và đến hôm nay khi mọi chuyện xảy ra, Ái Huyền cũng phải chịu sự nhục nhã, ruồng bỏ ấy từ chính người thân của mình.
Bà Hàn chỉ nhẹ nâng tờ giấy với sự khó tả trong lòng. Bà không tin đây chính là đứa con gái của mình, nó vừa ăn chơi vừa nhẫn tâm vất đi tận 2 sinh mạng. Tất cả là do nghiệt ngã hay do bà quản lý không tốt.
Con bé vốn là đứa hiền lành ngon ngoãn, vậy mà giờ đây.... đến cả chữ tin cũng chẳng còn. Bằng chứng đây, kia là sự lo lắng trên khuôn mặt Ái Huyền, đó cũng là ngầm khẳng định điều cô nói là thật.
Bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nuoi-co-thua-toi-roi/2540747/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.