“À khoan, còn một chuyện nữa bảo bối. Em tính sao về chuyện bỏ rơi anh và con đây? Đền bao nhiêu?”
Dứt lời hắn bèn cười khẩy cho sự trẻ người non dạ của cô. Chẳng lẽ cô nghĩ với những chiêu trò vặt vãnh này hắn lại không đấu được ư? Quá đơn giản rồi!
Không thèm nhiều lời hắn trực tiếp bế xốc cô lên một cái kệ gần đấy rồi nhẹ nhàng chiếm hữu lấy đôi môi ngon ngọt kia. Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi mới được cảm nhận lại sự quen thuộc vốn dĩ này.
Đương nhiên, Thiên Hân làm gì ngoan ngoãn đến nỗi ngồi im chịu trận vậy. Cô không ngừng giãy giụa thậm chí dùng lực chân để đạp hắn ra, nhưng do sức nhỏ bé, yếu ớt hắn dễ dàng ghì chặt lại, tham lam mà rút hết dưỡng khí. Mãi đến lúc khuôn mặt hồng hào dần bợt đi Hàn Thiên mới chịu buông tha.
“Bé cưng anh nhất định sẽ cướp em về.”
Để lại sự bực tức xen lẫn rối loạn, lo sợ cho cô hắn từng chút mà đi về hướng mọi người.
Thật khốn nạn mà, lại một lần nữa cô luôn bị hắn thao túng. Phải làm sao đây, chết tiệt! Thầm chửi rủa một câu, cô nhanh chóng chỉnh lại nét mặt, phục trang, cũng may sao hắn không thô bạo mà xé chúng.
Kết thúc buổi họp báo và diễn tập, cô không cho hắn cơ hội tiếp cận làm càn mà thu dọn đồ đạc rồi cùng trợ lý đi về sớm.
Đứng từ xa trông thấy nhím con chưa lúc nào thôi xù lông, cuống cuồng, Hàn Thiên bỗng cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nuoi-co-thua-toi-roi/2540734/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.