- Ba mẹ, hai bác cùng mọi người... Xin thứ lỗi con có chuyện đột xuất, không thể tiếp tục cùng dùng bữa Ông La tỏ vẻ nuối tiếc, níu giữ: - Có việc đột xuất sao Cảnh Thâm? Lâu lắm ta mới gặp lại cháu... Nhâm Cảnh Thâm đang chứa ngọn lửa phừng phừng trong lòng, không thể chậm chân một giây một phút trước mọi thông tin về Tình Nhu. Hắn đầy sự luống cuống, mau chóng đáp: - Thực sự... thực sự xin lỗi mọi người. Con có... chuyện quan trọng Nhâm Thế Thành như nhận ra điều gì đó, liền mở nước cho con trai mình: - Chắc là bản hợp đồng của lô hàng xuất khẩu sang Tây Ban Nha tuần trước... Đây là một việc lớn, người đứng đầu Nhâm thị không thể lơ đễnh Nghe vậy mọi người liền ngầm đồng ý, sau cùng Nhâm Cảnh Thâm thành công rời đi, oto từ garage lao thẳng ra phía cổng rất nhanh, điện thoại gọi tới Bắc Trạch: - Vojvodina, Serbia... Milinka Stojanvic, kiểm tra địa điểm và cái tên này... chuyến bay từ Thượng Hải tới Trùng Khánh và từ Trùng Khánh hôm đó đi tới Serbia hay tới bất cứ nước nào.... Bắc Trạch, thời gian của cậu là trong đêm nay... tôi cần đầy đủ vào sáng mai Sáng hôm sau Bắc Trạch hớt hải chạy vào văn phòng của Nhâm Cảnh Thâm, trên tay đã đầy đủ tất cả tài liệu, báo: - Cậu Cảnh Thâm... có cái tên Milinka Stojanvic bay tới Vojvodina, Serbia vào buổi sáng hôm ấy... đây... đây là tất cả... Nhâm Cảnh Thâm cẩn trọng xem xét từng dòng chữ, cố gắng nhớ kĩ từng lời nói thủ thỉ của Lý Bình hôm đó rồi đối chiếu vào tài liệu, thật khớp. Bắc Trạch nói thêm: - Vojvodina... chuẩn bị có trận bão tuyết lớn. Năm nào cũng có, mùa hè qua nhanh và tới thu đông hay xuân... đều dễ có tuyết Nhâm Cảnh Thâm gật gù, hắn ngước lên hỏi: - Thời gian từ khi Tình Nhu bé bỏng của tôi bỏ đi... đã là bao lâu? Bắc Trạch lẩm nhẩm, dõng dạc đáp: - 2 năm 2 tháng... hmm... mấy ngày ấy... tôi... Cảnh Thâm thoải mái ngửa ra ghế sau, trả lời: - 8 ngày... Bắc Trạch, hãy bảo vài người của ta ngay trong hôm nay sang Serbia Bắc Trạch gật gù rồi tuân lệnh nghe theo, để lại trong phòng lớn là một mình Nhâm Cảnh Thâm. Hắn thở một làn hơi dài, từ ngày Tình Nhu bỏ đi, mỗi lần thở dài đều là một sự nặng nề, sầu não nhưng hôm nay mới an nhàn làm sao. Nam nhân lấy tấm ảnh trên mặt bàn nhìn ngắm thật kĩ, thật tò mò làm sao, Tiểu Nhu của hắn sau hơn 2 năm liệu có thay đổi hay không? Chuyện này khoan chưa nói cho ông bà Nhâm, Cảnh Thâm cần một sự chắc chắn, tốt nhất hãy gặp trực tiếp Tình Nhu hắn mới cảm thấy phần thắng hoàn toàn trong tay mình Trời xế chiều Bắc Trạch báo cáo cụ thể: - Cô chủ đang ở một căn nhà nhỏ nhưng thực sự đầy đủ tiện nghi, có người hàng xóm tên Alina là một người phụ nữ khá lớn tuổi, bà luôn giúp đỡ cô chủ trong công việc thường ngày... Ngoài ra cậu con trai Slavik cũng rất khỏe mạnh, thằng bé kháu khỉnh đến nhường nào... và... Nhâm Cảnh Thâm bình thản nghe lời báo cáo sau cùng liền ngắt lời nói của Bắc Trạch với đầy sự khó hiểu: - Slavik... Con trai? Bắc Trạch... thông tin này... Bắc Trạch đang đầy sự phấn khởi muốn kể thêm về cậu bé Slavik kia nhưng với khuôn mặt thoảng thốt của Nhâm Cảnh Thâm liền khiến anh ta khựng lại, cẩn trọng hỏi: - Vâ... Vâng... Con trai của cô chủ Tình Nhu... và... cậu phải không? Nghe đến đây Nhâm Cảnh Thâm liền đờ đẫn một hồi, Tình Nhu sao có thể có con trai, trong hơn 2 năm vừa qua đứa bé cũng thật mơ hồ về giống nòi. Nam nhân thở ra một hơi nóng đầy thiếu kiên nhẫn, ra lệnh: - Ngay đêm nay tôi cần bay sang Serbia... đám người cậu cử sang Vojvodina cũng bảo họ trở về... chỉ một mình tôi... ở đó Bắc Trạch quay xuống định hỏi lại trông thấy vẻ mặt đanh lại của Cảnh Thâm, nhận ra điều không hay liền không nói gì cả, lặng lẽ gật gù và sắp xếp chuyến bay ngay trong đêm. Thời gian vừa qua chỉ hơn 2 năm mà đã dài như hàng thế kỉ, còn ngay khoảnh khăc này dù mọi việc diễn ra thật gấp gáp, thông tin truyền tới hay sự điều tra cũng hết sức cập rập nhưng niềm tin của Nhâm Cảnh Thâm lại lớn hơn bao giờ hết Bắc Trạch được cử ở lại để sát sao phía La Vân Ngọc và Lý Bình, một cuộc điều tra ngầm không kinh động tới ai mới khiến bao nhiêu bí mật hay sự giấu diếm được khai thác triệt để. Đó là lí do mà Nhâm Thế Thành ban đầu không hề đồng ý cho con trai mình mở một cuộc tìm kiếm trải rộng như vậy, mất sức, tốn thời gian, dễ kích động... La Vân Ngọc và Lý Bình trong suốt khoảng thời gian 2 năm qua chỉ liên lạc qua một đầu số lạ, bọn họ cũng có những chuyến bay sang Châu u với tần suất dày đặc, không tới trực tiếp Serbia mà đi qua các nước khác trong khối EU hoặc thậm chí phải bay tới Châu Mỹ... hết sức cồng kềnh Bắc Trạch xem lại một lượt các dãy liên lạc và địa điểm, cuộc tìm kiếm này thực sự khiến anh bỏ công và đau đầu nhiều, La Vân Ngọc gia thế không thường, là con trai của vị quan chức lớn, rất dễ dàng lo lót từng bước của chuyến đi... lại thêm cả Lý Bình với đầy sự khéo léo mưu mẹo... Bảo sao năm ấy Tình Nhu thành công rời khỏi lục địa Trung Quốc mà không để lại một vết tích nào. Anh đọc qua một lượt rồi tự hỏi: - Khoan… Thằng bé Slavik là… Slavik Stojanvic… Hmm Nam nhân ngồi suy nghĩ rồi liên tục đưa ra các giả thuyết: - Cảnh Thâm không hề biết sự hiện diện của con trai mình… Khoảng thời gian cô chủ mang thai… là… Sau cùng vì quá rồi, anh ta đành thở dài, cầu nguyện: - Cầu mong không có biến cố nào ở đây… Mọi chuyện phức tạp đủ rồi… Thằng bé… Thằng bé nhất định sẽ mang dòng máu Nhâm gia
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]