Trước hôm đi 2 ngày
Tình Nhu cùng Nhâm Cảnh Thâm về thăm ông bà Nhâm, bà Thanh từ sớm ngoài vườn chăm cây cỏ, thấy các con về cũng vui vẻ đi vào, nói:
- Hai đứa đợi mẹ lên thay đồ rồi làm món này cho nhé... Hôm trước làm cho ba mày ăn xong ôn ấy khen mãi
Tình Nhu cười nhẹ, quay sang hỏi Nhâm Thế Thành:
- Ba ăn ngon miệng thật không ba, hì?
Thế Thành liếc nhìn vợ mình đi khuất lên tầng rồi mới dám thổ lộ:
- Ừ ngon... nhưng ba già rồi đồ ngọt đâu có ham. Mẹ mày làm được món đấy, trang trí cũng đẹp mắt nên từ đó tới giờ ngày nào cũng làm bắt ba ăn
Cả nhà quây quần bên nhau một ngày, Tình Nhu có lúc im lặng quan sát, gắn bó với Nhâm gia đã 14 năm, cũng tới lúc ra đi như này vì bất đắc dĩ nhưng thực sự có lỗi. Cả ba người họ luôn dành sự ưu tiên và hi sinh cho cô, đổi lại là cô ngoài thành tích học tập để báo đáp ông bà và hắn thì chẳng còn gì khác. Đã vậy còn sơ ý để có thai, Cảnh Thâm chưa biết, ông bà Nhâm lại càng nhiều chuyện bị cô giấu giếm... Có lẽ sự rời đi là tốt nhất cho hiện tại, ba mẹ sẽ chưa thể chấp nhận một lúc nhiều tin dồn dập như vậy. Tình Nhu hơi xúc động, khóe mắt đã ậng đỏ, Cảnh Thâm thấy vậy liền sốt sắng:
- Tiểu Nhu, em sao thế? Đồ ăn có vấn đề gì không?
Nữ nhân lắc đầu, lấy lại tinh thần, vui vẻ đáp:
- Không có... Em đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923764/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.