Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau
Tình Nhu mơ hồ tỉnh dậy, đã quá trưa rồi, bên cạnh cùng không còn vòng tay ấm áp của Nhâm Cảnh Thâm nữa, để ý lên bàn thì hắn có viết giấy note nhỏ, đại khái căn dặn là cô có đi đâu thì người của hắn sẽ phụ trách đưa đón, tuyệt đối không được tự ý... Nữ nhân đọc thêm vài dòng nữa rồi vò nát tờ giấy lại, thả vào cốc nước lọc bên cạnh rồi nằm nghiêng người hướng ra cửa sổ ngắm nhìn ánh sáng đang hắt vào
Chiều tối đó Tình Nhu cũng về tới Nhâm gia, ba mẹ đã kêu người dọn dẹp lại căn phòng cũ của cô gọn gàng, điều này chút ít khiến Tình Nhu cảm động và thấy có lỗi. Cảm động bởi tình cảm của ba mẹ nuôi vẫn luôn dạt dào với cô như vậy, không chỉ chăm sóc cô tường tận mà luôn lo lắng cho cô đủ thứ, bất cứ điều gì tốt đẹp nhất trên đời này, chỉ cần Tình Nhu mở lời thì nhất định ông bà Nhâm không tiếc. Bên cạnh đấy là sự hối hận và lỗi lầm luôn đè nặng trong lòng Tình Nhu, nếu ba mẹ nuôi biết hằng ngày ở cùng Nhâm Cảnh Thâm, cô và hắn đã phát sinh quan hệ thì sẽ ra sao đây? Hắn đường đường là độc tôn của Nhâm thị, tiền đồ rộng mở và là bao nhiêu hi vọng của ông Thành bà Thanh... còn cô, gia thế không có, hoàn cảnh côi cút, ba mất, mẹ bỏ đi, đã được nhận nuôi còn trơ trẽn lên giường cùng Nhâm Cảnh Thâm hắn... Tình Nhu không biết điểm dừng như nào, nếu từ chối thì tên ác ma kia sẽ chịu sao? Hắn một mực khẳng định tình cảm với Tình Nhu nhưng chưa hiểu lòng cô luôn đau đáu điều này
Nữ nhân bần thần ngồi ngoài vườn, cứ trầm mặc nghĩ ngợi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hoàng hôn, bất giác đã rỉ xuống dòng nước mắt từ lúc nào. Cũng phải thôi, nữ nhân luôn căng thẳng khi nghĩ về mọi chuyện xung quanh, nghĩ mãi mà không biết giải quyết ra sao, bản thân cũng hèn mọn nên đâu dám công khai mọi thứ... Tình Nhu rất sợ sẽ một lần nữa mất đi “gia đình”
Tối đó
Cảnh Thâm mới tắm xong liền chăm chăm điện thoại bên tay, gọi ngay tới số của “vợ nhỏ”. Rất nhanh thôi, giọng điệu Tình Nhu đã nhẹ nhàng vang lên:
- Anh à... em đây
Nhâm Cảnh Thâm bay một chuyến dài, người mỏi nhừ kèm trái múi giờ nên bào mòn sinh lực của hắn đôi chút nhưng mới nghe giọng nói của cô đã như thứ thuốc nhỏ mà mang công dụng rất lớn vậy. Nam nhân ngay tức khắc cười tủm tỉm, nói: . Truyện Mạt Thế
- Bật video máy chiếu lên... tôi nhớ em quá
Tình Nhu cười nhẹ, đi lại kéo phông máy chiếu xuống, bật đèn thêm cho sáng rồi đáp:
- Em bật rồi
Nhâm Cảnh Thâm chuyển sang một chiếc Ipad lớn để gọi cho tiện, hình ảnh Tình Nhu bẽn lẽn ngồi trên giường khiến hắn an tâm đôi chút, dù ở xa nhưng vẫn được nhìn thấy tiểu thỏ an toàn là quá hạnh phúc rồi. Hắn kê gối lên cao, chỉ nhìn cô rồi liên tục cười, sau cùng hỏi:
- Hôm nay về nhà lớn chắc ba mẹ đã chiều em lắm nhỉ? Em về ở một tuần mà chiếc giường đã thay cái to hơn, nệm bông dày cộp vậy à?
Tình Nhu ngoái đầu lại nhìn, đúng thế thật, hắn không nói cô cũng không để ý điểm khác nhau giữa chiếc giường mới với cái cũ. Nữ nhân nằm ườn lên đó lăn lê, vui vẻ:
- Ừ ha.. anh tinh mắt thật.. nếu anh không nói em cũng đâu có để ý
Chuyện phiếm một hồi rồi Cảnh Thâm bất giác thở dài, tâm tư thể hiện:
- Vợ nhỏ... 1 tuần không có em bên cạnh sao tôi chịu nổi đây... Kể cả đêm qua đã trút hết uy lực vào trong em nhưng hôm nay như mất đi cảm giác rồi
Tình Nhu nghe vậy liền giật bắn lên, mặt đã lựng đỏ lại, xấu hổ:
- Anh.. em đang bật máy chiếu nên âm thanh rất to, chỉnh âm xuống vẫn rất to... anh đừng... nói thô ra thế...
Dáng vẻ khó xử này của Tình Nhu càng khiến hắn muốn đem cô chà đạp mọi lúc mọi nơi, được đà liền trêu thêm:
- Trong đầu em lại mường tượng lại đêm qua chúng ta đã “yêu” nhau đến mê dại như nào sao?...Aizz... Vợ nhỏ, tư hu*ệt của em rất hư... mới nới rộng ra một chút thì lúc sau đã khít chặt lại để ngậm cứng ngắc tiểu đệ của tôi rồi
Tình Nhu nghe đến quay cuồng đầu óc, bặm môi rồi gằm mặt xuống không đáp, hai tay cấu bên ga giường. Nhâm Cảnh Thâm cũng nghĩ lại đêm qua, chính hắn cũng bị kích thích bởi đôi lời miêu tả này, giọng khàn khàn hơn hẳn, gọi tên cô:
- Tiểu Nhu
Cô e dè đáp lại:
- Dạ...
Nhâm Cảnh Thâm với lấy cốc nước bên cạnh nhấp một ngụm, nghe cô đáp lại nỉ non đến đáng thương, bị hắn trêu đến khó chịu mà không dám cãi cọ nên nam nhân cũng không mất nhân tính thêm nữa. Hắn chỉ đơn giản nhắc nhở:
- Hôm nay về nhà chắc dọn quần áo cũng mệt... em nghỉ sớm nhé, bây giờ tôi có cuộc gọi khác rồi
Tình Nhu chỉ mong chờ điều này thôi, cô gật đầu lia lịa rồi mau đáp:
- Vâng ạ... anh ngủ ngon
Xong xuôi liền tắt bụp màn hình đi để Cảnh Thâm thẫn thờ bên kia, hắn thở ra vài hơi nóng, ít nhất tiểu thỏ cũng nên nói thêm vài lời hỏi han gì đi chứ, sao vô tình với Cảnh Thâm hắn vậy chứ?
P/s: dịch bệnh hằng ngày số ca nhiễm vẫn tăng, dù là bệnh bây giờ đã nhẹ, mọi người được tiêm chủng đầy đủ nhưng vẫn nên cẩn thận nha mng. Cùng giữ sức khỏe thật tốt để tiếp tục các công việc hằng ngày và đừng quên thả tim, tặng đỉm quà và phiếu vote cho truyện nha mng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.