Edit: thattinhchoimotminh 
Beta: Sơ Nặc 
__________________________ 
Hai cha con trấn an hiệu quả không lớn, Kiều Hân vẫn như cũ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình. 
Lúc này, Mục Vân Tu đột nhiên nhớ tới còn có người ngoài ở đây. 
Hắn vẫy vẫy tay với Lưu Giai Di, “Cô đi đi, bữa khác sẽ mời cô ăn cơm.” 
Lưu Giai Di đứng lên lại không lập tức rời đi, biểu tình có chút vô thố. 
Thật vất vả mới vào được cửa lớn Mục gia, ai ngờ còn chưa được ngồi nóng ghế thì đã bị đuổi đi! 
Ả cắn cắn cánh môi, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình đừng làm người dư thừa, nhưng mà vẫn càng ngày càng không cam lòng. 
Dù hiểu rõ địa vị của chính mình, Lưu Giai Di vẫn không nhịn được tâm sinh vọng tưởng, trước kia nhị thiếu chưa bao giờ dẫn người về nhà, đây là việc mà người trong vòng đều biết đến. 
Nhưng hôm nay nhị thiếu phá lệ. 
Cô được nhị thiếu tự mình mang vào Mục gia! 
Như vậy có phải chứng minh rằng cô ta có hi vọng hay không? 
Mục Vân Tu nhíu mày, “Cô sao còn chưa đi?” 
“Nhị thiếu, phu nhân thoạt nhìn không thoải mái, tôi ơt lại chiếu cố phu nhân.” Lưu Giai Di mặt đầy lo lắng, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn mười phần ý tốt. 
Cái này đối với cô mà nói cũng không khó, cô tin tưởng vào kỹ thuật diễn xuất của chính mình. 
Nếu không phải trước kia không có tài nguyên tốt, cô ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nha-toi-sieu-cap-ngot/2483412/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.