Edit: thattinhchoimotminh
Beta: Sơ Nặc
___________________________
Mục Đông Dương không để ý tới hai người mắt đi mày lại, mặc dù ông không thích niềm vui mới này của con, nhưng nếu người ta đã vào cửa nhà, ông còn không nhỏ nhen đến mức đem người ta đuổi ra ngoài.
“Được rồi, đừng đứng ở đằng kia nữa.”
Mục Vân Tu ngồi xuống, thân mình dựa vào sô pha, chân dài tùy ý mà gác lên, tư thái thả lỏng mang theo vài phần lười biếng.
Mấy anh em Mục gia diện mạo đều rất ưu tú, nhưng phong cách lại không giống nhau, hơn nữa tướng mạo có một chút khác biệt, thoạt nhìn càng khác nhau như trời với đất, mặc dù lão tứ lão ngũ là sinh đôi, cũng có thể làm người liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khác biệt.
Mục Vân Tu không phải là người có diện mạo tinh xảo nhất trong mấy anh em, nhưng tuyệt đối là đặc biệt nhất, đôi mắt hẹp dài, khi không cười làm tăng thêm cảm giác sắc bén, khi cười thì phong lưu tà mị, có diện mạo hút đào hoa trời sinh.
Sự thật đúng là như vậy, bên người Mục Vân Tu cũng không thiếu nữ nhân.
Mục Đông Dương cùng Kiều Hân sớm đã thành thói quen.
Cho nên, ngoại trừ lúc đầu có nói một chút, về sau thì không nói thêm gì nữa.
Lưu Giai Di cũng ngồi xuống theo, chỉ là nhìn qua hơi mang vẻ câu nệ, phải nói là không được tự nhiên, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng có điểm cứng nhắc.
Ánh mắt Mục Vân Tu đảo qua, lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nha-toi-sieu-cap-ngot/2483410/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.