Edit by Sơ Nặc
_____________________________
Hôm nay Mục gia so với quá khứ, tựa hồ thiếu vài phần quạnh quẽ.
Sáng sớm, quản gia và người hầu trong nhà vẫn luôn bận rộn, ngay cả nữ chủ nhân duy nhất Kiều Hân cũng không hề rảnh rỗi, thường xuyên đi quanh tòa nhà lớn làm nó nhiều thêm vài phần sức sống.
Mục Đông Dương nhìn người vợ đi tới đi luôi, nghĩ thầm kêu bà nghỉ ngơi một chút, lại để ý biến khéo thành vụng, từ mấy năm trước sau sự kiện kia, ông lại chưa từng thấy qua vợ mình có sức sống như bây giờ, nhiều năm như vậy, vợ thật vất vả mới hòa nhã với ông, nếu tùy tiện phá vỡ, không biết lại sinh ra khúc chiết* gì.
*( khúc chiết: quanh co lòng vòng)
Tóm lại trạng thái tinh thần của vợ hiện tại xác thật không tồi, đôi mắt Mục Đông Dương khẽ chuyển theo vợ mình, không có ý tứ ngăn cản.
Ai có thể biết vị Mục tổng này từng ở trên thương trường sấm rền gió cuốn, chỉ sợ duy nhất là vợ mình sinh khí.
"Tiên sinh, phu nhân, tam thiếu gia và tứ thiếu gia tới rồi".
Quản gia trước tiên đem tin tức thông báo cho Mục Đông Dương cùng Kiều Hân.
Ánh mắt Kiều Hân sáng lên," Nhận được người rồi sao, đến chỗ nào rồi?"
Quản gia," Người đã nhận được, vừa đến ngoài cửa".
Kiều Hân ngồi không yên, dứt khoát tự mình ra ngoài đón.
Mục Đông Dương lắc đầu bất đắc dĩ, vợ đều như vậy, chính ông tự ngồi, có hiềm nghi tự cao tự đại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nha-toi-sieu-cap-ngot/2483376/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.