Edit: Sơ Nguyên 
Beta: Sơ Nặc 
______________________________ 
Dây thừng của mọi người được cởi ra, nhưng mà mọi người chỉ phấn chấn trong chớp mắt, không khí liền quay về đê mê, trong lòng mọi người lại lần nữa dâng lên áp lực tuyệt vọng. 
“Dây thừng đã được cởi ra, nhưng chúng ta chạy khỏi nơi này bằng cách nào? Cửa là cửa sắt, còn bị khóa trái từ bên ngoài.” Có người đặt câu hỏi. 
Dương Kỳ kiểm tra khắp nơi một lần, trừ bỏ cửa sắt khóa trái, xác thật không có cửa ra vào khác, phá cửa mà ra chắc chắn không thể được, trong hiện thực chính là đem người đâm đến chết cũng chưa chắc có thể đâm được. 
Hắn cười khổ, “ Em gái nhỏ, xem ra tiền anh thiếu em không trả được rồi." 
Tiểu cô nương nhíu mày, mặt nghiêm túc, “Anh muốn quỵt nợ?” 
Dương Kỳ lắc đầu, “Không phải quỵt nợ, mà là kiếp sau mới có thể trả." 
Nghe được hắn nói, tiểu cô nương tùng mày, “Không phải quỵt nợ liền tốt, quỵt nợ em sẽ đánh người.” 
Dương Kỳ trên mặt cười khổ, tức khắc biến thành dở khóc dở cười. 
Bị một tiểu cô nương uy hiếp, cố tình hắn cảm thấy mình không thể sinh khí. 
Mọi người trầm mặc, mặc kệ là lúc trước vẫn là hiện tại, cũng chưa người để ý tiểu cô nương nói, bất quá bốn năm tuổi mà thôi, vẫn là quá ngây thơ rồi. 
Không ai để ý tiểu cô nương “Thiên chân” chi ngữ, cũng không ai đi chú ý cô bé đi đâu, Dương Kỳ cùng mấy nam nhân còn tốt tụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nha-toi-sieu-cap-ngot/2483345/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.