Dương Lâm Tinh vừa vào tới nhà, Cố Thiên Tuấn liền đi về phía cô, rồi nhìn ra phía sau cô, Dương Lâm Tình biết hắn đang tìm Tô Như Nguyệt, cô cười nói "Như Nguyệt không có theo em về!"
Mày Cố Thiên Tuấn nhíu lại "Ý em là sao?"
Dương Lâm Tình vẫn cười "Em ấy vẫn chưa muốn về!"
Đột nhiên Cố Thiên Tuấn lớn tiếng "Sao em nói là sẽ đưa cô ấy về? Nếu không làm được thì từ đầu để anh đi đi!"
Nụ cười trên môi Dương Lâm Tình cứng lại, Cố Thiên Tuấn trước đây luôn lấy cô làm trung tâm, rất ít khi lớn tiếng với cô, lại còn vì một người phụ nữ khác lớn tiếng với cô, chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhất thời không thích ứng kịp, khóe mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng có chút nghẹn ngào "Cô ấy cũng sẽ về, chỉ là muốn ở lại thêm với Tử Kỳ mà thôi, em cũng đâu thể nào chia cắt người ta!"
Nước mắt Dương Lâm Tình luôn là vũ khí lợi hại nhất đối với Cố Thiên Tuấn, dù sao trước đây hắn cũng từng yêu cô như vậy, cảm giác tuy không còn nữa, nhưng vẫn không thể vô tình như đối với người khác được.
Nên tuy lòng đang như lửa đốt, vẫn cố gắng kiềm chế, hắn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng "Anh xin lỗi, đừng khóc, sau này sẽ không lớn tiếng với em nữa, có được không?"
Dương Lâm Tình rủ mắt, có chút buồn bã "Là em sai trước, đã hứa sẽ đem Như Nguyệt về cho anh, vậy mà không làm được!"
Cố Thiên Tuấn thở dài, vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704852/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.