Tô Tử Kỳ nói là làm, thật sự dẫn Tô Như Nguyệt đi khắp nơi, hắn dẫn cô đến rạp chiếu phim để xem phim, cô xem một hồi nói chán quá không muốn xem nữa.
Hắn liền dẫn cô đến khu giải trí, khỏi phải nói cô vui đến mức nào, liên tục đòi chơi hết trò này đến trò kia, hắn bình thường không thích nơi ồn ào, càng chưa bao giờ thích những trò trẻ con ở những nơi như thế này.
Nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như thế, hắn cũng không muốn làm mất vui, liền hùa theo cô mà chơi, kết quả vì chơi những trò trên cao quá nhiều, khiến thức ăn trong bụng hắn, cứ thế mà trào ra hết.
Còn người khiến hắn thảm hại như thế, vì chơi quá mệt mà đang ngủ ngon lành trong xe, hắn thở dài bất lực lái xe về nhà, chỉ vì muốn ở riêng với cô, mà hắn lại không kêu tài xế đưa đi, để giờ tự chuốc lấy khổ.
Tô Tử Kỳ lái xe về tới nhà, trời cũng đã tối, nhìn thấy Tô Như Nguyệt ở ghế phụ ngủ ngon lành, Tô Tử Kỳ không nỡ gọi cô dậy, cô chơi cả một ngày như thế, có lẽ cũng rất mệt.
Hắn mở cửa xe, rồi vòng qua ghế phụ, sợ cô tỉnh giấc, vòng tay nhẹ nhàng qua người cô, bế cô vào nhà, rồi chậm rãi bế cô lên tới phòng cô, cẩn thận đặt cô xuống giường, lấy chăn đắp lên cho cô, những động tác luôn rất nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.
Tô Tử Kỳ sau khi hoàn thành mọi thứ, liền ngồi xuống giường, lặng lẽ nhìn cô, thấy mấy sợ tóc dính trên mặt cô, liền đưa tay vén lại cho cô, trong khoảnh khắc hắn vén lại tóc cho cô, có lẽ bị nhột, cô khẽ kêu ưm một tiếng, đưa nắm tay lên quẹt quẹt mặt, còn gạt tay hắn qua một bên, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, khi bị làm phiền khi ngủ.
Tô Tử Kỳ ngẩn ngơ nhìn động tác như mèo con của cô, giờ này phút này, hắn cảm thấy, một động tác nhỏ của cô thôi, cũng rất đáng yêu, cũng đủ đánh vào trái tim hắn.
Tô Tử Kỳ từ từ cuối xuống, khi môi hắn gần chạm được môi cô, Tô Như Nguyệt đột nhiên mở mắt, chớp chớp mắt nhìn hắn, hỏi "Anh hai, anh làm gì thế?"
Tô Tử Kỳ cứng đơ lúc lâu, rồi hoàn hồn ngồi lại đàng hoàng, ho khan hai tiếng, quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô, nói "À..anh..anh không có làm gì hết!" Ngượng chết đi được, hắn như vậy lại đi làm chuyện đáng xấu hổ này, còn xém chút bị chính chủ phát hiện nữa.
Một lúc lâu, Tô Như Nguyệt khẽ cười, hỏi "Anh hai, sao tai anh lại đỏ như vậy?"
Tô Tử Kỳ theo bản năng đưa tay lên bịt tai mình lại, đột nhiên nghe Tô Như Nguyệt cười khúc khích, hắn quay lại nhìn cô, cô ôm chặt chăn trong ngực, cười không ngừng nghĩ nhìn hắn, lúc này hắn dường như mới hiểu ra, nghiêm túc nói "Nguyệt Nguyệt, có phải em không hề ngủ? Em cố ý trêu anh đúng không?"
Tô Như Nguyệt nghe thế, không phủ nhận, còn cười nói "Cả ngày này anh đều trêu em, giờ coi như chúng ta hòa đi!" rồi làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn "Nhưng lúc nãy anh cuối xuống gần mặt em làm gì?"
Dù biết mình bị trêu, nhưng nghe câu hỏi sau của Tô Như Nguyệt, Tô Tử Kỳ vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nên lại quay mặt đi, nói "Anh đã nói rồi mà, anh đâu.."
"Anh hai!" Tô Tử Kỳ còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Tô Như Nguyệt bên tai, có chút giật mình, nên không nói tiếp, mà đã quay đầu lại, không biết Tô Như Nguyệt đã ngồi dậy từ lúc nào, mặt gần hắn trong gang tấc.
Tô Tử Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Tô Như Nguyệt đã ôm lấy cổ hắn, đặt nhẹ môi cô lên môi hắn, rồi lập tức rời khỏi, nhẹ giọng, nói "Anh muốn làm như vậy có phải không?"
Tô Tử Kỳ thất thần trong giây lát, bất giác đưa tay lên môi mình, rồi không dám tin đưa mắt nhìn Tô Như Nguyệt, hắn thấy cô cúi thấp đầu, mặt có chút đỏ, nhẹ giọng nói "Anh, anh từng hỏi em, em có thích anh không? Vậy bây giờ em sẽ trả lời cho anh biết, em có thích anh, mà còn rất thích nữa!"
Từng câu, từng chữ của Tô Như Nguyệt, Tô Tử Kỳ nghe rất rõ, nhưng vẫn không dám tin vào tai minh, hắn có thể cảm nhận được cô thích hắn, nhưng do hắn cảm nhận, và cô chính miệng nói ra, thật sự quá khác nhau.
Tô Tử Kỳ có chút kích động, đưa tay nắm lấy tay Tô Như Nguyệt, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt, em có thể nói lại một lần nữa không?"
Tô Như Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tô Tử Kỳ, nhẹ giọng "Em thích anh, rất rất thích anh, thích sự che chở của anh, thích sự nuông chiều của anh, càng thích sự dịu dàng của anh dành cho em!"
Mắt cô đột nhiên đỏ lên, nói tiếp "Chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy, em luôn trốn tránh anh, không phải vì không thích anh, mà là sợ mọi người cười nhạo anh, nhưng khi anh đối xử tốt với em, em không kiềm lòng được mà rung động, khi anh bị em cự tuyệt, nhìn thấy anh đau lòng như thế, so với việc bị người ta cười nhạo, em càng sợ anh đau lòng hơn!"
Khi hắn đau lòng bỏ đi ở trường học, cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, có phải cô đã làm sai rồi hay không?
Tuy hắn không biểu lộ nhiều cho cô thấy, nhưng cô biết hắn thật sự là đau lòng, cô vẫn còn nhớ lần hắn say rượu, bây giờ nghĩ kỹ lại, lần đó rõ ràng hắn uống rượu là vì cô?
Hắn sợ cô tránh xa hắn, sợ cô ghét hắn, sợ cô ghê tởm hắn, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà bày tỏ với cô, nhưng khi bị cô cự tuyệt, dù hắn rất đau lòng, nhưng vẫn không thể nào bỏ rơi cô, vẫn luôn tốt với cô như vậy!
Lúc sáng khi cả hai cùng đi chơi, rõ ràng hắn rất mệt, nhưng chỉ vì không muốn làm cô mất vui, cho nên luôn chiều theo ý cô, hắn tốt với cô như thế, toàn tâm toàn ý yêu thương cô, sao cô có thể từ chối hắn nữa được đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]