Tô Như Nguyệt cả buổi ăn chính là không dám ngước mặt lên nhìn Tô Tử Kỳ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn vào cô chằm chằm.
Tại sao khi một người thích một người, thì cứ thích nhìn chằm chằm đối phương như thế chứ?
Họ không cảm thấy người bị nhìn sẽ rất ngượng ngùng hay sao?
Mà bây giờ, cô thật sự rất ngượng ngùng!
"Có muốn ăn nữa không?"
Đột nhiên Tô Tử Kỳ lên tiếng, khiến Tô Như Nguyệt giật mình ngước mặt lên nhìn hắn, khi bốn mặt chạm nhau, cô thấy hắn khẽ cười, rồi dịu dàng nói "Nếu em muốn ăn nữa, anh có thể mua cho em, không cần cứ cắm vào miếng rau không buông thế đâu!" nói rồi đưa tay lên mũi khẽ quẹt quẹt vài cái, làm bộ suy tư, nói tiếp "Nhiều thì anh mua không nổi, nhưng mua thêm một phần cho em, anh vẫn mua nổi!"
Tô Như Nguyệt nghe thế, liền cúi đầu xem, thì thấy trong đĩa chỉ còn mỗi miếng xà lách, bị cô dùng nĩa đâm không ra hình dạng, cô lại đưa tay ôm mặt, xấu hổ chết đi được!
Nhưng không phải tại hắn sao?
Hắn cứ nhìn cô, làm tâm trí cô loạn cả lên!
Đột nhiên Tô Như Nguyệt cảm giác có người vuốt tóc cô, cô theo bản năng buông hai tay, quay mặt sang nhìn, thì thấy Tô Tử Kỳ đã rời khỏi ghế đối diện từ bao giờ, hiện giờ đang ngồi sát bên cô, một tay đưa lên vuốt tóc cô, một tay chống má ôn nhu nhìn cô, khóe môi còn khẽ nhếch.
Tô Như Nguyệt bị bộ dạng của Tô Tử Kỳ làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704824/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.