Tô Như Nguyệt từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, hét "Cảnh Điềm Điềm, đừng có giở trò nữa, mau thả tôi ra!"
Cảnh Điềm Điềm ở bên ngoài cánh cửa, vẫn vừa cười vừa nói "Nếu từ giờ tới 9h tối, cô có thể tự thoát ra ngoài, coi như cô giỏi, nhưng nếu vẫn không thoát ra được, thì cứ ngủ ở đây đi!"
Tô Như Nguyệt siết chặt hai tay, cố gắng nhẹ giọng, nói "Cảnh Điềm Điềm, cô thả tôi ra đi, chúng ta có gì từ từ nói có được không?"
Cảnh Điềm Điềm đột nhiên lạnh giọng "Thả cô ra? Để cô bám lấy anh Thiên Tuấn của tôi sao?"
Không biết dạo gần đây Cố Thiên Tuấn bị cái gì, chỉ cần cô nói xấu Tô Như Nguyệt thì hắn liền trách cô, bảo cô không nên nói xấu người khác, lúc trước hắn ghét Tô Như Nguyệt như vậy, tại sao bây giờ lại để ý cô ta rồi?
Chắc chắn là Tô Như Nguyệt cứ bám lấy hắn, dùng nhan sắc quyến rũ hắn, cuối cùng hắn cũng mềm lòng, cô nhất định không để chuyện đó xảy ra, cô nhất định phải dạy cho Tô Như Nguyệt một bài học, để cô ta không dám đến gần Cố Thiên Tuấn của cô nữa.
Tô Như Nguyệt cảm thấy cuộc đời cô rất buồn cười, khi Tô Như Nguyệt trong truyện thật sự bám lấy Cố Thiên Tuấn, thì chẳng ai làm gì được cô ấy, còn cô một mực tránh xa, thì mọi người đều nghĩ cô cố tình tiếp cận, bám lấy không buông, có buồn cười không chứ?
Tô Như Nguyệt biết rằng dù có van xin thì Cảnh Điềm Điềm cũng không thả cô ra, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704802/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.