Nữa tháng đã trôi qua, lần này lại đến lượt Tô Như Nguyệt tránh mặt Tô Tử Kỳ, nếu hắn đã không muốn nhìn thấy cô, thì cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn nữa, cô cũng có lòng tự trọng của bản thân, không muốn hắn ghét lại càng thêm ghét cô.
Nhưng lại không như ý nguyện của cô, dù hắn dạo gần đây ít nói chuyện với cô, nhưng ngày nào cũng đưa cô đi học, rồi cũng tự mình rước về, dù công ty có việc bận, hắn không đến trường, thì hắn vẫn đưa cô đến trường, rồi mới quay về công ty.
Nhìn hắn ngồi ghế lái, Tô Như Nguyệt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vừa đến cổng trường, Tô Tử Kỳ bỗng mở miệng "Hôm nay công ty có việc, nếu chiếu anh không đón được, thì điện tài xế đón về!"
Tô Như Nguyệt gật đầu rồi đi vào!
Cô ở gần hắn lâu như vậy, cho đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì?
Có lúc hắn rất tốt với cô, có lúc lại lạnh nhạt, có lúc dịu dàng, lại có lúc hờ hững!
Cô cũng không biết đâu mới là con người thật của hắn!
Tô Như Nguyệt thở dài, cô chỉ suy nghĩ miên mang mà một buổi sáng đã trôi qua, buổi chiều lại đến, cô gối đầu lên tay, nằm trên bàn học, đưa mắt nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên một tiếng đập bàn vang lên, khiến Tô Như Nguyệt giật mình.
Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Cảnh Điềm Điềm trừng mắt nhìn cô, giọng chanh chua "Hôm nay chính là ngày cô trực vệ sinh đấy!"
Nhắc tới chuyện này, Tô Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704801/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.