Mạc Vũ dẫn Tô Như Nguyệt về phòng bệnh, rồi ân cần dịu dàng một tay cầm ly nước, một tay cầm một nắm thuốc đưa trước mặt cô "Uống đi, vết thương sẽ mau lành lại đó!"
Tô Như Nguyệt nhìn những viên thuốc đủ màu sắc, trong lòng thầm than một tiếng, từ khi nằm viện, ngày nào cô cũng phải uống loại thuốc này.
Tuy nhìn nó rất giống kẹo, nhưng khi uống vào chẳng giống kẹo miếng nào, rất đắng, thậm chí khi uống xong, thân thể cô liền đau quằn quại như bị ngàn mũi kim đâm vào vậy.
Tô Như Nguyệt cắn môi dưới, rồi nhìn Mạc Vũ "Không uống có được không?"
Mạc Vũ còn chưa kịp trả lời, thì Tô Tử Kỳ từ ngoài bước vào, lạnh giọng "Không thích uống, thì không cần uống!"
Mạc Vũ trừng mắt nhìn Tô Tử Kỳ, giọng nghiêm túc "Đây là thuốc tôi vất vả lấy từ Anh về, tuy khi uống vào sẽ bị đau một chút, nhưng những vết sẹo qua một tháng sẽ lành lại, chẳng lẽ cậu muốn Như Nguyệt mang những vết sẹo đó cả đời hay sao?"
Tô Như Nguyệt thầm nghĩ, cái gì mà đau một chút? Là rất đau đó!
Tô Tử Kỳ như đang suy nghĩ gì đó, rồi lên tiếng "Chỉ cần mỗi ngày cho uống thuốc đó thôi có phải không?"
Mạc Vũ gật đầu "Phải, mỗi ngày uống một lần, uống xong rồi ăn!"
Tô Tử Kỳ trầm mặc, rồi đi đến kéo tay Tô Như Nguyệt lên, quay sang nói với Mạc Vũ "Tôi đưa Nguyệt Nguyệt về nhà, cậu làm giấy xuất viện giúp tôi, rồi gửi thuốc Nguyệt Nguyệt uống mỗi ngày đến cho tôi!"
Không để Mạc Vũ kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/166473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.