Đến khi cô gần mất mạng, ở bệnh viện gần hai mươi ngày, cũng chỉ có dì Hà chăm sóc, Long Roy vài ngày lại đến thăm, người được xem là anh trai ruột của cô, cũng không thèm vào nhìn mặt cô, để xem cô còn sống hay đã chết?
Mọi người trong nhà, bạn bè ở trường, cũng chưa từng đến thăm cô? Có phải cô đi đâu, đều bị mọi người xa lánh, mọi người ghét bỏ hay không? Thứ cô cần rất đơn giản, chỉ cần có một người thật lòng tốt với cô, như vậy cũng không được sao?
Nước mắt Tô Như Nguyệt lặng lẽ rơi xuống, chỉ trách là cô ngu ngốc, tự chuốc hạ vào thân mà thôi, Tô Như Nguyết trong truyện dù sao cũng là một vai phản diện, nên những cái cần thông minh, nhất định sẽ thông minh, nếu là cô ấy, nhất định sẽ không đi cùng Long Roy, để bị Cố Thiên Tuấn đánh ra nông nổi này.
Cũng chỉ có cô ngu ngốc mà thôi!
Nhưng mà..tại vì đoạn đó không có trong truyện, làm sao cô biết là tránh đây?
Khoan đã!
Hình như mọi thứ đều thay đổi rồi, nếu tín ở thời điểm hiện tại, thì Tô Như Nguyệt đang ở quán bar vui vẻ, chứ đâu có thương tích đầy mình ngồi đây như cô?
Có phải nếu mọi chuyện đều diễn biến khác trong truyện, thì cô càng bị thương nhiều hơn không?
Đột nhiên Tô Như Nguyệt nhớ về thế giới của mình, tuy ở thế giới đó, không ai thương cô, không ai bảo vệ cô, nhưng cô vẫn có những người bạn quan tâm cô, cô cũng không bị ghét bỏ như ở đây.
Tô Như Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/166472/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.