Edit: TrangQA830810
Thời điểm đưa di động cho Hân Ngữ nói chuyện, Phương Tử Ngôn vẫn chôn cự vật trong cơ thể cô, nhè nhẹ luật động, cảm xúc tê dại từ hạ thể không ngừng lan tràn, Phương Hân Ngữ nỗ lực ổn định giọng nói, hỏi Tương Ngôn Tân.
" Thiến Lệ mất tích? Hay chỉ ra ngoài đi dạo một lúc rồi về? "
Tương Ngôn Tân lo lắng nói. " Mình vừa đi qua phòng chị ấy, phát hiện cửa mở toang, trong phòng có vết tích phản kháng, không thấy chăn trên giường, tất cả đồ trên bàn đều ngã trên mặt đất "
Phương Tử Ngôn đột nhiên dùng lực thúc mạnh vào khe nhỏ của Hân Ngữ, quy đầu phồng lớn phun ra lượng lớn tinh dịch, tràn đầy bên trong u cốc .
" Ừ...." Cú thúc mạnh sau cùng âm thanh càng thêm vang dội, Phương Hân Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.
" Âm thanh gì vậy? " Tương Ngôn Tân tò mò hỏi
" Là mình đập trúng đầu " Phương Hân Ngữ chột dạ trả lời, sau đó nói với Phương Tử Ngôn " Anh hai, nhanh đi tìm Thiến Lệ, trời tối như vậy bạn ấy không có khả năng ra ngoài một mình "
Phương Tử Ngôn đem cự vật mềm nhũn rút ra, dịch trắng từ miệng huyệt ồ ạt chảy ra ngoài.
" Một mình em đợi ở trong phòng, anh hai đi một lát sẽ trở lại, bất kỳ ai gõ cửa tuyệt đối không được mở " Phương Tử Ngôn hôn lên trán Hân Ngữ, vừa mặc quần áo vừa dặn dò cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-diu-dang-va-anh-trai-ma-quy/2346657/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.