Chương trước
Chương sau
Trời đổ mưa lớn.
Sau khi đọc cái Confession lật đổ hoa khôi ấy tôi đi tìm người thương. Khi gần đến lớp anh tôi lại đổi ý, chuyện này đâu có liên quan gì đến anh đâu mà tìm làm gì. Tôi quyết định đi tìm em gái của anh. Nhìn ngang nhìn dọc gì thì con bé chẳng có lỗi gì hết, nó chỉ là không thích tôi thôi.
Nhưng mà... tìm nó để làm gì?
Tôi rối quá.
Mở điện thoại tìm lại Confession khi nãy, tôi kéo xuống phần bình luận, chẳng có một người nào bênh em gái cả, chỉ toàn là những lời khó nghe thôi.
Tôi thở dài, chắc giờ nó muốn ở một mình, người chỉ dính cái mặt một chút trong video như tôi đây còn muốn ở một mình huống gì nhân vật chính như nó.
Gặp chuyện này tôi mới thấu một điều đã trở thành hiển nhiên và đây cũng chính là căn bệnh của xã hội: Không thể nhìn người khác vui vẻ.
Tôi vẫn ấn tượng lắm với những lời có cánh gửi đến Diệp khi con bé được ngôi vị hoa khôi, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được cái cảnh ấy. Cả cái trường này, kể cả những đứa ngu văn cũng bình luận một cái thật dài gửi đến nó, tất nhiên là khen rồi. Và bây giờ thì sao? Khi Diệp dính thị, những người trước đó không thích nó vào đào bới là chuyện đương nhiên, nhưng những người từng "yêu thương" nó cũng vậy.
Tôi tắt điện thoại, tìm đến nơi bình yên của bản thân.
Tôi đứng ở hành lang khu thực hành, ngơ ngác nhìn hai anh em cách mình không xa đang nói chuyện với nhau.
Hơ... trông căng thẳng quá.
Tiếng mưa quá lớn, tôi không nghe được hai anh em nói gì, nhưng vẻ mặt của người thương kìa... như sắp sửa giết người ấy.
Tôi thở dài. Chán quá. Hình như mọi chuyện đều là lỗi của tôi thì phải. Dù sao hai người họ cũng là anh em, vì tôi mà trở mặt với nhau thì tôi là tội đồ rồi còn gì. Bây giờ tôi phải làm gì đây? Lên Cònession của trường thanh minh giùm Diệp? Nói rằng tôi với nó chỉ diễn kịch? Như vậy thì con nít nó cũng không tin, có khi mấy nữ thích người thương có cớ nói tôi này nọ. Hay là chỉ lành lùng nói hiểu lầm nội bộ? Hay là thôi luôn đi.
Nhưng mà như vậy người thương và em gái sẽ chia phe đối nghịch nhau thì sao?
Tôi bực bội cào cào mái tóc của mình. Mà mà, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết con bé lên cơn gì. Rõ ràng là tôi đã giúp nó như vậy nó còn nổi điên lên với tôi. Chẳng lẽ nó muốn tự chinh phục thằng nhỏ mắt cười nên khi tôi giúp đỡ nó nổi cáu lên?
Khi các dây thần kinh trong đầu tôi đang còn rối tung lên thì em gái của người thương một bước mạnh, hai bước cũng mạnh lạnh lùng lướt qua mặt tôi. Con bé hoàn toàn xem tôi là người tàn hình. Hoặc là giận đến nỗi không thấy tôi? Chắc là không thấy tôi, ha ha ha.
Tôi bặm môi, tay nắm chặt điện thoại nhìn theo dáng em gái của người thương khuất khỏi khu hành lang vắng người. Tự dưng tôi thấy hơi có lỗi khi thấy con bé chỉ lẻ loi như vậy.
- Mưa tạt ướt hết rồi.
Tôi giật mình, vội vàng quay người lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau. Người thương hai tay bỏ trong túi quần, mặt không biểu thị cảm xúc gì nhìn tôi chằm chằm.
- Em không có nghe lén. – Tôi lại cào cào tóc nói.
- Anh biết. Có muốn em cũng không nghe được. – Người thương khẽ cười, vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài màn mưa dày đặt.
- Hai người không cãi nhau đúng không? – Tôi vẫn đứng đối diện, đưa một tay khều khều tay anh đang bỏ trong túi quần.
- Không có. – Người thương cười tươi hơn, rút cả hai tay ra ủ tay tôi. – Em có giận Diệp không?
Tôi cười cười, kéo anh tựa vào lan can. Tôi biết chắc chắn một điều là anh sẽ không trách móc hay giận dỗi gì tôi, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tôi và em gái anh ấy chính thức không có tiến triển gì được thêm gì nữa.
Thôi thì cứ như anh nói, anh quen tôi là theo cảm xúc của anh chứ không phải theo cái nhìn của người khác.
- Bây giờ em phải làm gì? – Tôi hỏi.
- Làm gì cũng không cần.
- Như vậy có được không? Thật ra Diệp không có quá đáng như vậy, chắc tụi em có hiểu lầm gì đó. Anh cũng biết thường ngày Diệp không thích em lắm nhưng không hề có cư xử quá đáng.
- Tự dưng bênh nó dữ vậy?
Tôi: "..."
Nó là em anh mà.
Tôi cũng có phải nữ phản diện đâu mà hả hê khi em gái của người thương gặp nạn, rồi thêm dầu vào lửa các thứ.
Thấy anh chỉ cười cười, tôi thở dài nhìn ra màn mưa.
- Lên lớp đi, đừng để ý mấy cái nhảm nhí trên Confession. Mấy chuyện này một sớm một chiều là bị quên ngay thôi. – Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang vò đầu tôi nói.
- Nhưng mà...
- Em đừng làm rối thêm, về lớp đi. – Người thương ngắt lời, anh nghiêm mặt lại nhìn tôi.
Chuyện này lớn thật rồi.
Tôi mím môi nhìn anh sau đó cũng gật đầu đi về lớp.
Tóc Tém thấy tôi ngồi vào chỗ liền lượn lờ trước ngay trước mặt, sau đó mấy gái gần đó cũng bu lại.
- Chia tay trong êm đẹp hả?
Tôi: "..."
Tôi không rõ mình đã có biểu cảm gì trước câu hỏi của Tóc Tém, nhưng ngay sau lời nói của con nhỏ, mấy gái lớp tôi che miệng nhìn nhau như kiểu rất thông cảm cho tôi.
- Thôi mày cũng đừng buồn, dù sao người ta cũng là máu mủ ruột rà, chắc ảnh còn thương mày lắm nhưng trước tình huống này thì ảnh phải làm như vậy mới phải. – Tóc Tém nắm lấy tay tôi lảm nhảm.
- Mày tưởng cuộc sống của tao là truyện nhảm hả? – Tôi hất tay nó ra khó chịu nói. – Chia tay cái mặt của mày thì có!
- Oh thế không có chia tay? – Một đứa khác cao giọng hỏi.
- Chuyện này đáng để tao bị đá lắm hả? Tụi mày tránh hết đi, tao đang bực mà còn chọc tao ra! – Tôi lườm tụi nó hết một lượt, cáu kỉnh nói.
Tóc Tém phất phất cái tay về phía mấy gái, nháy mắt các kiểu, lũ kia nhìn nhau rồi phe phẩy bỏ đi.
- Sao mày còn ngồi đây? – Tôi khoanh tay trước ngực ngán ngẩm hỏi Tóc Tém khi nó vẫn ngồi trước mặt mình, tay chống cằm, mắt chớp chớp.
- Tao hỏi mày cái này, mày làm gì con bé Diệp mà nó nổi điên lên với mày như vậy? – Tóc Tém ghé sát tai tôi hỏi.
- Tao có làm gì nó đâu. – Tôi nhíu mày trả lời.
- Coi mày là bạn bè nên tao nói cái này. – Tóc Tém vẫn giữ nguyên tư thế nói. – Gia đình thì đều có cái gen hết, mày hiểu phải không? Giống như người yêu mày và em gái anh ấy, học giỏi, "xênh" đẹp.
- Mày nói tuột ra cho tao nhờ đi.
- Rõ như vậy còn gì. – Tóc Tém vỗ mạnh một cái xuống bàn. – Tao dám cá với mày con bé Diệp không có xấu tính. Tao nghe mấy đứa lớp dưới nói nó tính không hòa nhập nhưng tốt, như vậy có nghĩa là có gì đó nó mới không thích mày, không phải vì mày không hợp với anh trai nó.
Tôi: "..."
Tôi với người yêu là một cặp trời sinh nhé, không hợp cái gì chứ.
- Mày có bao giờ nghĩ đến tại sao nó ghét mày chưa? – Tóc Tém lại hỏi.
- Có nghĩ đến, ngày nào cũng dành một vài phút để nghĩ nhưng tao không tìm thấy lý do tại sao nó ghét tao.
- Mày có nghĩ đến anh em nhà đó có lục đục không?
- Làm sao mà lục đục được? Cả trường này ai không biết họ rất tốt.
- Chuyện nhà người ta làm sao mày biết? Mày không làm gì để nó ghét, nhưng nó với anh nó có chuyện, nó hành mày để hả hê với anh trai nó, đây là chuyện có thể nha.
Tôi nhăn mặt nghĩ đến lời Tóc Tém nói. Đúng là chuyện này có thể xảy ra, nhưng nhìn anh em họ không có giống như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, trước thái độ của em gái mình với tôi người thương cứ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
Có thể nói tôi hơi nhạy cảm về vấn đề này, nhưng anh ấy không "dạy dỗ" em gái mình khi nó như vậy với tôi sao? Ý tôi là những lần nó gặp tôi mà không chào hỏi gì ấy. Anh luôn rất lịch sự và lễ phép, đối với ai anh cũng có hành động thích đáng, em gái như vậy anh lại làm lơ? Thương em gái đến mức không chấp nhặt những vấn đề liên quan đến lễ nghi? Đấy không phải phong cách của anh.
-    Mày và ảnh quen nhau gần cả năm mà sao mày không biết gì về gia đình người ta hết vậy? Hai người không tính chuyện lâu dài hả? Hay là cả hai đều nghĩ đến chuyện một ngày không xa chia tay nhau nên không đá động tới? – Tóc Tém hỏi.
-    Cái này... tại vì tao thấy vẫn còn đi học, tìm hiểu sâu vào chuyện nhà người ta thấy nó... kì kì... - Tôi ngượng. Rồi quen tay cào cào mái tóc.
-    Mày đang tạo cơ hội cho người thứ ba đó, có biết không? Với lại tìm hiểu nhà người yêu là quyền lợi của mày. Vì vậy lấy cái quyền lợi đang bị mày bỏ xó một bên ra điều tra ảnh với em gái ảnh đi.
Tôi mím môi gật gật đầu.
Tóc Tém làm vẻ mặt như đạt được thành tựu lớn, hếch mặt lên trời rời khỏi chỗ tôi. Nhưng con nhỏ vừa đi được vài bước liền trở lại.
-    Khụ, cái này... mày chậm chạp như vậy không biết khi nào mới điều tra được nhà người ta, tao nói một vấn đề cũng có thể xảy ra nữa. – Tóc Tém lại một lần nữa ngồi xuống, ghé sát tai tôi thì thầm.
Tôi không hỏi nó, nhưng ánh mắt tôi hỏi nó.
-    Có khi nào... Diệp thích anh trai nó không? Hoặc là... nó thích mày?
Tôi tròn dẹt mặt nhìn Tóc Tém, miệng cũng há to ra.
-    Mày điên hả?
-    Ok ok, là tao suy diễn nhiều. – Tóc Tém tránh xa tôi ra, con nhỏ giơ hai tay như đầu hàng nhanh miệng nói. – Do tao đọc truyện có tình huống máu cún nhiều, rồi tao tưởng tượng nhiều nên tao bậy bạ. Kệ tao đi nha.
Nói xong Tóc Tém biến mất.
Em gái thích anh trai? Thích là kiểu "thích" ấy hả?
Tôi chợt run lên một cái, rồi lại bật cười một cái.
Do mưa nên tôi lạnh thôi, chuyện vớ vẩn như vậy sẽ không xuất hiện trong cuộc sống đơn giản của tôi đâu.
Tôi ôm cặp ngồi đối diện thầy Đẹp khi mơ màng trong tiết của thầy ấy.
Sau khi vận dụng hết vốn liếng văn chuong để hoàn thành xong bản kiểm điểm hai đôi giấy A4, tôi ủ rủ ôm cặp nhìn thầy.
Sự thật là thầy Đẹp rất đẹp trai nên tôi cảm thấy không quá tủi khi đến giờ này vẫn còn ngồi ở phòng giáo viên.
-    Bạn trai thời đi học không phải là người nuôi sống em đâu, có hiểu không? – Thầy Đẹp đặt hai đôi giấy của tôi xuống bàn, gõ gõ tay vào đấy nói. – Học hành cho đàng hoàng vào, lấy cái bằng thật tốt, kiếm công việc thật ngon, sống cho bản thân, báo hiếu cha mẹ, chăm lo em nhỏ. Khi em học đến đâu, em có công việc đến đó và người bạn đời của em cũng là người tầm cỡ em, có rõ chưa? Tình yêu tuổi học trò đẹp thật, nhưng tôi muốn nhấn mạnh với em là nó không quan trọng bằng tương lai của em.
Tôi bấu chặt tay vào cặp, cúi đầu nghe.
-    Tôi ngưỡng mộ chuyện tình của hai em, nhưng tôi thấy nó sẽ đi đến thất bại khi em cứ hết lần này đến lần khác làm trò con bò trong tiết của tôi.
Tôi ngẩng mặt nhìn thầy Đẹp, sau đó lại cúi đầu, lí nhí:
-    Sẽ không có lần sau đâu ạ, em xin lỗi.
-    Về đi.
-    Em chào thầy ạ.
Tôi khó chịu.
Không phải vì thầy, không phải vì em gái người thương, không phải vì lời nói của Tóc Tém, không phải vì thái độ nghiêm túc của anh.
Tôi chỉ khó chịu một cách lên cơn như vậy. Có lẽ do hơi đất nồng quá.
Đi qua khu cầu thang khối 10 để xuống nhà xe, tôi bị thu hút bởi giọng nói của em gái, con bé vẫn còn chưa về.
-    Đây gọi là cuộc sống đó, Diệp đây chả quan tâm mấy cái xàm xí trên Confession, cùng lắm thì bên Đoàn đòi lại cái danh hoa khôi thôi chứ gì.
Con nhỏ đang nói chuyện điện thoại.
-    Diệp đây không quan tâm đứa nào chơi xấu mình, chơi xấu thì có xấu thật nhưng mà đứa nào đấy cũng tiện thể giúp đỡ luôn rồi.
Tôi rùng mình, cảm nhận được nhịp tim của mình tăng lên một cách rõ rệt, mấy lời nói bừa của Tóc Tém không hiểu sao lại cứ trôi nổi trong đầu tôi. Tôi vẫn đứng im một chỗ, tay nắm chặt quai cặp, mím môi đợi Diệp nói tiếp.
-    Phải đó, rồi thì chỉ độc thân, anh ấy độc thân và Diệp đây cũng là người độc thân, cái gì cũng trở nên dễ dàng cả.
"Rồi thì chỉ độc thân, anh ấy độc thân và Diệp đây cũng độc thân..."
[Cont]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.