Thực sự Lâm Uyển đã bị bộ dạng vừa rồi của Lý Duy Nguyên dọa sợ, cho nên khi nhìn thấy hắn lại đây, theo bản năng liền co rúm người lại lùi về phía sau.
Nhưng Lý Duy Nguyên cũng không màng nàng
trốn tránh, hắn cúi người đưa tay bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Lâm Uyển vẫn cứ giãy giụa, hoảng sợ hỏi: " Lý Duy Nguyên, chàng lại muốn làm gì?"
Lý Duy Nguyên xụ mặt nói: " Gọi ta là ca ca."
Lâm Uyển nhấp môi không lên tiếng, đôi mắt to tròn vẫn ướt đẫm nước mắt. Mí mắt cũng sưng lên. Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, vừa đau lòng.
Không để ý đến sự tránh né của nàng, hắn đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt nàng. Còn lên tiếng: "Khóc khó coi quá đi, xấu chết được."
Nhưng động tác của hắn vô cùng dịu dàng. Sau đó hắn bế nàng đặt lên ghế, rồi bày thức ăn lên bàn Kháng Trác.
Thức ăn rất phong phú đều là những món nàng thích. Đặc biệt trên cái đĩa sứ trắng kia có bốn miếng thịt cua sư tử đầu. Còn có một đĩa mì xào trang trí rau củ xanh xanh đỏ đỏ, nhìn thôi cũng đã thèm ăn.
Lý Duy Nguyên múc một chén cơm đặt trước mặt nàng, lại gắp một miếng thịt cua sư tử đầu vào trong chén, ngẩng đầu nhìn nàng: " Ăn cơm đi."
Nhưng Lâm Uyển vẫn không động đũa. Này là gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao? Ta không cần.
Lâm Uyển muốn khóc, khoé mắt lại đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.
Lý Duy Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cua-gian-than/1836138/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.