Trì Uyên sững sờ.
Nước mắt Hàng Tuyên thế nào cũng không ngăn lại được, hơi rượu làm cảm xúc của cậu được phóng đại gấp trăm lần, làm càn mà cắn nuốt cậu.
Không biết lại não bổ tới chuyện đáng sợ gì, tay Hàng Tuyên run rẩy nắm chặt lấy cạnh bàn.
Cậu khó chịu khóc nức nở, đôi mắt đẫm lệ toát lên vẻ kinh hoàng, lẩm bẩm không ngừng lặp đi lặp lại “Không được”, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trì Uyên lại cười khổ.
Anh lại giơ tay lấy thêm khăn giấy, giúp người đang khóc đỏ mặt lau nước mặt lại lau nước mũi.
“Không khóc, ngoan nào.” Trì Uyên dịu dàng dỗ cậu, “Em bây giờ đã ở chung với Trì Uyên rồi, không khóc, nha?”
Hàng Tuyên vẫn khóc, thút tha thút thít.
Trì Uyên bất lực, trong lòng không biết đang đau cậu hay đang mềm ra, chắc là mỗi cái có một nửa đi.
Anh vừa dỗ vừa dụ cậu, “Thích Trì Uyên từ khi nào?”
Hàng Tuyên cụp mắt, nước mắt rơi xuống lã chã, tay lại ôm bình rượu, vô thố* moi moi giấy.
*无措: Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi
“Đút em ăn… Ăn nguyên tiêu, ăn ba cái nguyên tiêu.”
Trì Uyên chấn kinh rồi.
Cho nên căn bản không phải là do anh quyến rũ được cậu?
Cái lý do củ chuối đó thậm chí còn không hề liên quan tới anh một chút nào?
Như vậy là rất sớm, anh vừa mới về quê, lúc đó chỉ cảm thấy đau lòng Hàng Tuyên, còn mang theo một chút xót xa cùng đồng tình.
Trì Uyên buồn thảm chửi nhỏ một tiếng, ngửa đầu uống rượu.
Hàng Tuyên vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348088/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.