*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đặt khách sạn trên điện thoại, lại tình cờ lắc lư trên đường gặp được một quán ăn. Ban đêm rét lạnh, cả hai chui vào căn lều đỏ, gọi món thịt nướng xiên que rất đẹp mắt. Quán ăn khuya buôn bán đặc biệt tốt, người ngồi đầy ắp cả căn lều. Hai người vừa tìm được một góc ngồi xuống, em gái mang tạp dề đã đem hai chai rượu lên. Trì Uyên vội vàng ngăn người lại, “Chúng tôi không muốn rượu.” Em gái xua xua tay, “Là quà tặng của quán khi khách ghé vào.” Trì Uyên hỏi Hàng Tuyên, “Em có thể uống rượu không?” Hàng Tuyên cầm chai rượu tới trước mặt, không vui lắm, “Trưa nay anh uống rồi, bây giờ còn uống nữa sao?” “Uống thêm vài ly, không thành vấn đề.” Trì Uyên lấy hai cái ly nhựa, “Đây, mỗi người một ly.” Hàng Tuyên hơi do dự, trước giờ cậu chưa từng cụng ly với Trì Uyên đâu. Có chút động tâm. Hàng Tuyên rót rượu đầy ly, giơ lên, “Cạn ly.” Trì Uyên bật cười, phối hợp với cậu, “Chúc mừng Hàng Tuyên của chúng ta lần đầu ra ngoài một mình mà không đi lạc.” Hàng Tuyên ngửa đầu uống một ngụm, vị còn chưa nếm được, nhưng lại cảm thấy sảng khoái. Vì vậy hai chai rượu kết hợp với một bàn thịt nướng BBQ được uống không sót giọt nào. Uống tới chóng mặt. Gỡ khăn quàng trên cổ xuống, cởi áo khoác ra, vẫn còn rất nóng. Một chùm lửa nhỏ bắt đầu từ dưới đuôi, dọc theo xương sống lửa cháy lan ra đồng cỏ phía sau ngực, càng cháy càng bùng lên, đem cậu nấu tới sôi não, rất căng rất choáng váng. Hàng Tuyên nói lắp, “Em, em còn không có nói với anh đi đi, em đã nói với anh chưa?” Trì Uyên bất đắc dĩ, đây là… Không phải uống say rồi chứ? Hàng Tuyên chu môi truy vấn*, “Em chưa có nói hả? Thành tựu vẻ vang của em!” *Hỏi ráo riết để tìm ra manh mối. Trì Uyên cười khổ một tiếng, lại vội vàng dỗ, “ Thành tựu vẻ vang gì? Nói tôi nghe một chút.” Hàng Tuyên vừa lòng nâng cằm lên, “Em hôm nay, trên đường sắt cao tốc, dạy cho con gái của em làm bài tập về nhà. Không phải, không phải con gái em, là con của bác gái ngồi đối diện em.” Trì Uyên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàng Tuyên, thấy mặt cậu đỏ bừng như mông khỉ. Anh hỏi, “Bài tập có khó không?” Hàng Tuyên lắc đầu, tự đem mình lắc đến choáng váng. Cậu chống tay lên bàn, lẩm bẩm nói, “Không khó, em nhìn một cái là giải được ngay.” “Giỏi quá.” Trì Uyên khen ngợi một câu lại thấy không đủ, “Hàng Tuyên của chúng ta giỏi quá.” Hàng Tuyên cười hắc hắc, ôm vỏ chai rượu xin thêm, “Trì Uyên.” Trì Uyên trả lời cậu, “Ừ.” “Còn muốn… Còn muốn nghe, nghe anh khen em thêm vài câu được không?” Trì Uyên cười cười, “Hàng Tuyên không bướng bỉnh chút nào, không chỉ ngoan ngoãn, mà còn thông minh nữa, Hàng Tuyên đặc biệt đáng yêu, luôn làm người ta nhớ muốn chết.” Hàng Tuyên bĩu môi, ôm chai rượu rỗng càng chặt hơn, lông mi ướt thêm vài phần. “Trì Uyên, em… Em hôm nay rất khổ sở.” Trì Uyên nói, “Tôi biết, từ khi em gọi tôi đã biết rồi.” Hàng Tuyên chớp chớp đôi mắt, xoay đầu cũng không biết nên kêu hướng nào, “Ông chủ, muốn thêm rượu!” Trì Uyên bội phục. Quên đi, anh cười nhẹ một tiếng, dù sao cũng có mình coi chừng, cứ để em ấy tùy hứng vậy. Trì Uyên lắc lắc nửa ly rượu, ngửa đầu uống cạn, cảm thấy may mắn vì mình đã tới đây. Hàng Tuyên tự rót cho mình hết ly này tới ly khác. “Trách không được có người nói ‘ làm thế nào để giảm bớt căng thẳng, đã có Đỗ Khang* ’.” *Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc. Ông được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh. Trì Uyên bị chọc cười, “Là ai nói.” “Là Lý Thanh Chiếu*? Hiện tại… Còn có em nói.” Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Hôm nay em, em mặc quần áo mà mình thích, lúc trước… Lúc trước đều là Thần Thần mua quần áo mới, em mặc lại đồ cũ của em ấy…” *Là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống. Với lối dùng hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái “Uyển ước từ” biểu thị sự hoa lệ và giàu sự gợi hình trong khi sáng tác. Danh tiếng của bà được đánh giá cao nhất trong các nữ thi nhân của Trung Quốc, xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ Hàng Tuyên nhìn về phía Trì Uyên, đôi mắt long lanh càng hiện lên vẻ mê mang, “Trì Uyên, hôm nay em, em đẹp không?” Trì Uyên lấy giấy lau khóe miệng cho cậu, “Đẹp, đẹp đến nỗi làm tôi lo lắng cả ngày.” “Em trước đây… rất khó coi, trên người đều là đồ cũ ngắn ngủn, em cũng muốn quần áo mới…” Hàng Tuyên lại uống xong một ly, cảm thấy bay lên chính tầng mây, giống như đang nghe người khác kể chuyện xưa. “Hôm nay em… Em đặc biệt muốn khoe ra, em nghe được Thần Thần nói thích áo khoác lông vũ của em, em… Em cũng thích, là Trì Uyên mua cho em…” “Nhưng em không vui một chút nào, em rất khổ sở… Trường học của em ấy rất lớn, tụi em đi dạo rất lâu, trong trường học còn có nhà tắm… Không, không phải… Là hội trường, Thần Thần nói, em lấy đứng trên sân khấu ở hội trường để lấy học bổng…” Hàng Thần sụt sịt, “Em cũng có thể, Trì Uyên… Em cũng có thể lấy học bổng… Em học rất giỏi, em luôn đứng nhất…” Trì Uyên nghe cậu nghẹn giọng, khóe mắt đỏ hoe, anh đau lòng muốn chết. “Anh biết em… Em…” Hàng Tuyên đột nhiên cười rộ lên, vừa khóc nức nở vừa thổi bong bóng mũi. Trì Uyên lại lấy giấy lau mũi cho cậu, kiên nhẫn dỗ, “Em muốn nói gì? Tôi đang nghe đây, em cứ nói từ từ, không gấp.” Hàng Tuyên mếu máo, lúc này trực tiếp cầm bình rượu tu một hơi. “Em… Em không muốn sinh con… Mẹ em nói với em nói, nói… Nói em vô dụng, nói em sớm muộn gì cũng là bát nước hắt đi*, chính là để sinh con cho đàn ông… Kế thừa gia đình nhà người ta…” Hàng Tuyên tủi thân rơi nước mắt, “Bọn họ nhanh chóng sinh thêm Thần Thần, nói… Nói Thần Thần mới là, là… Là con trai Hàng gia.” *bát nước hắt đi – nó hơi mang nghĩa là vô dụng á. Ngụ ý là khi gả qua nhà chồng thì không còn là con mình, phải thờ phụng chăm lo cho nhà chồng, không còn chăm lo gì cho cha mẹ ruột nữa. Trì Uyên tức giận cười. Hàng Tuyên vén tay áo, đưa lên quệt lung tung trên mặt, “Em liền, liền cam tâm sao? Em hôm nay… Em không phải sẽ như vậy sao, em sẽ như những cô gái khác, em đều sẽ làm… Bởi về em có thể sinh đứa nhỏ, em lập tức… Lập tức thành lễ vật trao đổi sao…” Trì Uyên cũng không dám tưởng tượng đến cảnh cha anh đi cầu hôn, bực mình uống một hớp rượu lớn. “Cái gì cũng là Thần Thần, em chỉ… Chỉ chờ bị đổi thành tiền… Em rất uất ức, em, thật ra em có rất nhiều rất nhiều oán hận, trong lòng em rất đau.” “Em cũng muốn đi chơi… Mẹ em, không cho… Cha em hút thuốc, chết vì bệnh phổi, mấy năm trong nhà rất nghèo… Em đi nấu cơm cho người ta, tổ chức tiệc… Kết quả, Thần Thần vào đại học, cần tiền… Liền đem em, đem em bán…” “Mẹ em, bà ấy…” Hàng Tuyên thấp giọng cười khổ, “Lúc trước không cho em đi, luôn gây sự… Muốn em chăm sóc bà… Em, em thật là… Chính là lúc em tới Trì gia, bà lập tức… lập tức sống một mình… Em thật là…” Hàng Tuyên nói rất nhiều, lại tự mình rót. Cậu nấc một cái, lẩm bẩm nói, “Nếu không phải cha đã chết, trong nhà không có tiền… Em cũng, cũng sẽ không bỏ học… Em có lẽ, em có lẽ…” Trì Uyên mở miệng mấy lần cũng không biết an ủi cậu thế nào mới tốt, cuối cùng mới nói, “Em có lẽ sẽ không gặp được tôi.” Hàng Tuyên ngốc một lúc lâu, cố hết sức đầu mới có thể nhích được một chút, vội vàng lắc đầu, làm cậu choáng váng một trận, suýt chút nữa là đập vào ghế phía sau. “Chuyện đó, không được!” Hàng Tuyên hét lên, tiếng cũng không lớn lắm, nhưng rất vội vàng, “Em… em không thể, không thể bỏ lỡ anh… Em thích Trì Uyên, em… Em thích Trì Uyên nhiều như vậy… Không được…” ===================Thổi bong bóng mũi Khi khóc cũng ra được giống vầy nè =================== **Huhu tội Hàng Tuyên của tui quá:(((((((((((((( ***Nay tôi năng suất ghê 4 chương luôn. Muốn còng cái lưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]