*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trường học rất lớn, ký túc xá nằm ở sâu bên trong. Suốt chặng đường, Hàng Thần kể chuyện lớn chuyện nhỏ giới thiệu trường cho Hàng Tuyên nghe, tiện đường còn đi tham quan sân vận động với hội trường. “Trưa nay chúng ta ăn ở nhà ăn đi, hương vị được lắm.” Hàng Thần lấy ra thẻ ăn, “sáu nghìn tiền học bổng em đã sung vô đây một nghìn, mời anh ăn bữa lớn.” Hàng Tuyên gật đầu, “Nhìn em mập như vậy, đồ ăn chắc cũng rất ngon.” Đã qua giờ cơm, không có nhiều người trong nhà ăn. Hai người họ gọi hai tô phở xào bò, ngồi đối diện nhau mà ăn. Hàng Tuyên tháo khăn quàng cổ xuống ôm vào trong ngực, sợ không cẩn thận lúc ăn làm đổ hoặc là bỏ đồ ăn vô miệng bị bắn dầu lên nó. Có thể do ở trên địa bàn mình, nên Hàng Thần thao thao bất tuyệt* từ khi bước chân vào trường. *Nói không ngừng nghỉ. Hàng Tuyên nghe cậu nói về chuyện trường học, chuyên ngành rất khó, nói thầy cô rất lợi hại còn có chút biến thái, nói chuyện thú vị về sáu người trong phòng cậu. Hàng Tuyên chỉ biết nghe, thỉnh thoảng hỏi hai câu. Phở xào thơm phức cũng đã nguội lạnh dai nhách. Hàng Thần nói nói liền nhớ tới một vấn đề lớn, “Anh, đêm nay hay là ngủ ở ký túc xá đi? Tụi em sáu người nằm năm giường thôi, để em nhường một giường cho anh.” Hàng Tuyên chưa kịp trả lời, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Là Trì Uyên. Hàng Tuyên vội vàng bấm nghe, chịu đựng tim đập mãnh liệt, cố gắng làm cho giọng nói mình nghe thật bình tĩnh. Trì Uyên buồn bực, “Hả? Sao lại khác với giọng điệu phấn khích mà tôi tưởng tượng vậy?” Tay Hàng Tuyên xoa tới xoa lui trên khăn quàng, giống như làm vậy có thể xoa đi ấm ức trong lòng mình. “Không có, em rất vui, bây giờ đang ở nhà ăn để ăn trưa.” Trì Uyên cười khẽ một tiếng. Hàng Tuyên cảm giác như bị nhìn thấu, “Anh cười cái gì?” Trì Uyên đang nghịch điếu thuốc đã châm lửa trên tay, không hút, cứ để nó cháy từ từ như vậy. “Nghĩ đến tối hôm qua lúc xem phim, cũng không biết là ai tủi thân còn lầm bầm ‘ không có chuyện gì ’, rõ ràng là có chuyện.” Hàng Tuyên nghẹn lời, qua điện thoại vẫn bị bắt nạt đỏ bừng mặt. Trì Uyên hỏi, “Ăn cái gì?” “Không nói cho anh biết.” Hàng Tuyên hừ hừ, hừ xong rồi lại nói, “Phở xào bò.” Trì Uyên sung sướng cười ra tiếng. Hàng Tuyên lại muốn cào tường, hỏi, “Còn anh?” Trì Uyên thở dài, “Quy mô công ty nhỏ không thể tự quyết, còn phải tiếp rượu đây. Bây giờ đang ở bên ngoài hít thở chút không khí.” “Vậy… Anh nghỉ ngơi một lát đi.” Hàng Tuyên tức giận bản thân đã không giúp được mà còn gấp cái gì, lại dặn dò nói, “Hít thở không khí, không cần hút thuốc.” Trì Uyên “Ừ, ừ” đảm bảo, “Không hút. Hút thuốc tổn thương cơ thể, tổn thương phổi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, đã nhớ kỹ.” Hàng Tuyên lưu luyến không muốn cúp máy. Thật muốn đem tiền ném cho Hàng Thần tự đi mua laptop đi, buổi chiều cậu liền dẹp đường hồi phủ*. *aka về nhà Trì Uyên phủi bụi, “Sẽ xong sớm thôi, cúp máy trước, em đi chơi đi.” Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Bái bai.” Hàng Thần nhìn đến ngây người. Hàng Tuyên vừa ngẩng đầu lên liền thấy biểu tình kinh ngạc đến chết lặng của em trai. Hàng Thần nói, “Anh, quan hệ của anh với anh ấy thân thiết vậy sao?!” “Cũng, cũng bình thường thôi.” Hàng Tuyên xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Anh ấy sợ anh đi lạc, lần đầu tiên ở bên ngoài, trời xa đất lạ.” “Em quên hỏi anh, bây giờ ở Diên Lan làm công việc gì?” Hàng Thần vẫn còn ngạc nhiên không thôi. Cậu cho rằng anh trai mình đi Trì gia, nhất định sẽ bị Trì Uyên chán ghét. Hàng Tuyên nhai phở, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Bị bao dưỡng? Không nên dạy cho em trai có tư tưởng này. Hàng Tuyên hàm hồ nói, “Vẫn là nấu ăn.” Hàng Thần hiểu rõ “Ồ” nói, “Hiểu rồi. Là ở khách sạn hay là quán ăn?” Ở nhà. Còn là một ngôi nhà đặc biệt đặc biệt ấm áp. Hàng Tuyên nghẹn một họng, nói chuyện không rõ, “Mau ăn, nguội.” Hàng Thần cố nói, “Bây giờ đầu bếp kiếm được rất nhiều tiền. Thảo nào anh có thể mặc đồ tốt như vậy.” Hàng Tuyên nghe được lời này trong lòng có hơi bực bội. Ráng nhịn, trộn phở rồi cố gắng nuốt hết vô bụng. Hàng Tuyên lau lau miệng, nói, “Buổi chiều đi xem laptop, rồi đi dạo mua quần áo với em.” Hàng Thần vui vẻ nói, “Được nha! Em cũng muốn được mặc đồ kiểu giống anh.” Còn muốn mặc kiểu này. Nếu mà muốn đồ đang mặc này, cậu sẽ nhất quyết không cho. ===================Phở xào bò – 牛肉炒粉
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]