Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng thánh ba cũng đã tới, là mùa xuân cũng là tháng rét đầu mùa, mà phía Bắc so với ở Diên Lan còn muốn lạnh hơn.
Hàng Tuyên muốn đem cho Hàng Thần hai cái áo lông vũ, nhưng ngay khi mở tủ ra cậu đã dẹp bỏ ngay cái ý định này.
Mỗi một món đồ đang treo với được xếp gọn ở đây, tất cả đều là đồ do chính tay Trì Uyên chọn mua cho cậu.
Đúng thật là không nỡ đưa cho người khác, cho dù đó có là em trai ruột của cậu cũng không được.
Cuối tuần trước Trì Uyên rất bận rộn, anh có lên mạng đặt mua cho cậu vài bộ quần áo mùa xuân.
Hàng giao tới Hàng Tuyên còn đang loay hoay mở hộp lớn nhỏ, mà Trì Uyên thì dựa vào ghế sô pha thúc giục cậu mau mau thay đồ cho anh nhìn thử.
“Tôi lựa nó còn cẩn thận hơn mua cho mình nữa, em mau mặc vào xem có vừa không?”
Không ai hiểu rõ kích thước của cậu hơn anh, có thể không vừa sao?
Hàng Tuyên thay ra một món, Trì Uyên thả rắm cầu vồng*.
*cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
Đợi tới khi thay đổi cả người, cái con người thỏa mãn được cảm giác “Nuôi dưỡng” lập tức thả cả đám rắm cầu vồng, nhân tiện còn khoe khoang, “Mắt nhìn của tôi ngày càng chuẩn.”
Tới lúc đến được trường đại học, đi dạo phố với Hàng Thần.
Hàng Tuyên nhất quyết không chịu thừa nhận, cậu vẫn là chọn bộ anh thích nhất mặc trên người.
Một cái áo hoodle giả hai lớp có mũ, quần jean đen, đôi giày boot kết hợp với áo khoác phao dáng dài màu xanh lá cây có lông vũ.
Còn có khăn quàng cổ Cashmere mới vừa lấy về từ tiệm giặt khô.
Hàng Tuyên nhìn bản thân trong gương, không còn như trước muốn soi phải múc nước giếng lên.
Cậu rất muốn khoe ra, giống như bây giờ khoe khoang trong im lặng cũng rất tốt.
Cho dù hiện tại là nhờ có Trì Uyên, nhưng rất nhanh thôi, cậu sẽ nỗ lực để thoát khỏi sự dựa dẫm này.
Độc lập, cố gắng vươn lên.
Trì Uyên ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Hàng Tuyên khiến anh khựng lại, khí chất vừa rời giường rất đơn thuần.
Đẹp mắt như vậy là muốn cái gì hả?
Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Nhóc con này không có một chút ý thức an toàn nào cả?
Trì Uyên vò đầu bứt tóc, “Tôi thay đồ xong chúng ta lên đường.”
Hàng Tuyên thuận miệng lên tiếng, còn đang bận bỏ sữa bò với trứng cuộn vào túi, đợi lát nữa ăn trên đường lên ga.
Trì Uyên rướn nửa người ra khỏi phòng ngủ, “Cái đó… Áo khoác quân đội chúng ta mặc ở dưới quê lên còn giữ không?”
Hàng Tuyên nghi hoặc ngẩng đầu, “Vẫn còn, treo ở tủ ngoài ban công.”
“À… Vậy, em cũng, mặc cái đó?”
Hàng Tuyên càng khó hiểu, “Dạ?”
Trì Uyên không thể nói.
Hàng Tuyên hỏi, “Em mặc đồ như vậy không đẹp ạ?”
Không, là quá đẹp.
Cũng có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi*.
*Trong mắt mình, người yêu là đẹp nhất.
Bầu trời như bụng cá trắng xóa, con phố dài vắng vẻ khi trời còn tờ mờ sáng.
Hàng Tuyên nghiêng người ở ghế phó lái, đưa bình sữa qua đút cho Trì Uyên uống một ngụm, lại đưa qua một miếng trứng cuộn.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon. Em cũng ăn đi.”
Trong lòng Hàng Tuyên cảm thấy thỏa mãn*, ăn đến hai má phồng lên, “Vé khứ hồi là về vào ngày mai, nhưng mà em vẫn chưa mua, sợ Thần Thần bên kia gặp chuyện gì.”
*raw là mỹ tư tư – 美滋滋
Trì Uyên hỏi, “Thật sự không cần Thư Ưu đi cùng em?”
“Thật mà! Em 22, chứ không phải 12.” Hàng Tuyên hưởng thụ sự quan tâm của Trì Uyên, “Hơn nữa anh cũng bận, anh cần Thư Ưu giúp đỡ hơn.”
Ngón tay Trì Uyên gõ gõ vào vô lăng.
Vừa tới nhà ga nhận vé, đã có tiếng nhắc nhở kiểm vé vang lên.
Hàng Tuyên xoay người nói với Trì Uyên “Bái bai”, “Trong tủ lạnh có nước hầm*, tối anh về nấu mì ăn đi.”
*卤 – còn được gọi là hầm kiểu Trung Quốc, hầm đỏ, om đỏ, hoặc nấu hương vị, là một kỹ thuật nấu om chậm của Trung Quốc để tạo màu nâu đỏ cho thực phẩm đã chế biến. 
Trì Uyên giúp cậu siết khăn quàng thật chặt, trong lòng hối hận vì không đeo khẩu trang cho cậu.
Anh tháo đồng hồ của mình đeo lên cho Hàng Tuyên, “Đồng hồ này có định vị.”
Hàng Tuyên kinh ngạc, “Dạ?”
“Đừng lo lắng, tôi vẫn luôn dõi theo em.”
Hàng Tuyên cười rộ lên lộ hai lúm đồng tiền, “Vậy là anh vẫn luôn lo lắng? Em còn không phải đi lên chiến trường.”
Trì Uyên cũng cảm thấy mình thái quá, sắc mặt có chút không ổn.
Anh nắm vai Hàng Tuyên, đẩy người tới cổng soát vé, “Vào đi em.”
Ngay sau đó Hàng Tuyên liền phản công nhào tới lồng ngực Trì Uyên, ôm lấy anh.
“Cho dù có hi sinh, em cũng sẽ bò về tìm anh.”
Trì Uyên tát sau đầu cậu một cái.
“Nói hươu nói vượn, phi phi phi*.”
*Giống như phun nước miếng nói lại, nếu mà lỡ nói lời không may mắn.
===================Áo hoodle giả hai lớp có mũ – 假两件连帽卫衣

Giày boot nam – 中帮工装靴

Áo khoác phao dáng dài màu xanh lá cây có lông vũ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.