Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây trong công ty có một câu chuyện phiếm.
Cũng không biết do ai lan truyền, tóm lại cuối cùng Trì Uyên là người bị tát đau rát.
— Tiểu ca ca mỗi ngày đem theo hộp giữ nhiệt tới là bảo mẫu được ông chủ chúng ta tuyển dụng.
Tới khi Thư Ưu nghe được chuyện bát quái này, phun một ngụm cà phê đầy bàn.
Bảo mẫu?!
Mở to mắt ra mà nhìn, đó là vợ của ông chủ, bạn nhé!
Thư Ưu không hé răng, ai lại không thích xem trò hay?
Hôm nay khi Hàng Tuyên tới, khuôn mặt hồng kỳ cục, tóc vuốt lung tung, áo khoác lông không gài, khăn quàng cổ được quấn trên khuỷu tay, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Đường đến cửa văn phòng lớn, ngoài ý muốn thu thập được rất nhiều ánh mắt tò mò cùng đánh giá.
Khi cửa văn phòng đóng lại, nhóm người lập tức nổ tung.
Tất cả đều là ẩn danh.
“Ốc Nhật*! Tôi muốn thịt cậu ấy! Chị em tôi muốn ** cậu ấy!” =)))))))))))))
*沃日
“Đã mấy ngày rồi, mấy người chăm chỉ lên, mau lấy được tên của tiểu ca ca, mau!”
“Đáng yêu quá, tôi muốn chết, cậu ấy đi gặp ông chủ của chúng ta thật sao?”
“Tôi muốn ** cậu ấy, tôi muốn ** cậu ấy, tôi muốn ** cậu ấy!” =)))))))))))))
“Mấy người có chút tiết tháo* được không? Một khi đã như vậy, ông chủ là của tôi, mấy người đừng hòng giành!”
*Chí khí cương trực và trong sạch
Đáng tiếc Thư Ưu không có mặt ở đây, nếu không chắc chắn sẽ lại phun một bàn cà phê.
Trì Uyên hô hấp cũng cứng lại.
Hàng Tuyên đặt hộp giữ nhiệt xuống, giơ tay cởi áo khoác, hận không thể cởi luôn cái áo len đang mặc trên người
Trì Uyên hỏi, “Sao lại nóng tới như vậy?”
“Em đạp xe đạp công cộng tới đây.” Hàng Tuyên thở một hơi, “Vận động một chút, toàn thân đều thoải mái.”
Hóa ra là đạp xe.
Trì Uyên nín cười nhìn cậu, càng nhìn càng thích.
Mấy ngày trước Hàng Tuyên còn nói với anh, “Em ngồi tàu điện ngầm mấy ngày nay, đã thăm dò, cho nên hôm nay đi xe buýt cả đoạn đường luôn.”
Vậy hôm nay cũng thăm dò xe buýt rõ ràng, cho nên đổi thành xe đạp sao?
Hàng Tuyên vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi, vừa gọi Trì Uyên qua ăn cơm.
“Xe đạp không có chỗ treo hai hộp giữ nhiệt, nên em chỉ làm sườn với cơm, vừa đủ đựng hai tầng.”
Ngay khi mở nắp ra, mùi thơm hấp dẫn đã bay tới.
Khóe mắt Hàng Tuyên đều nhướng lên vẻ đắc ý*, “Em có giỏi không?”
*tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý.
Trì Uyên đi tới xoa nhẹ tóc cậu, cười nói, “Tôi chưa từng thấy người nào thông minh như vậy nha.”
Hàng Tuyên đã GET được tới rồi, nghe vậy cầm đôi đũa lên tay, làm bộ muốn lấy lại, “Anh có phải muốn ăn cơm bằng tay không?”
Thịt sườn mềm mọng, cả xương cũng có thể nhai, nước sốt hòa quyện với từng hạt cơm, đậu que và cà rốt béo ngậy lại có màu đậm đà.
Có đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Trì Uyên ăn no ợ một cái, “Tôi có phải nên tập thể dục từ ba ngày một tuần thành năm ngày một tuần không?”
Hôm nay tâm trạng của Hàng Tuyên quá tốt, có lẽ nhờ vận động nên tinh thần sảng khoái hơn.
Cậu thu dọn hộp cơm, rót một cốc nước ấm cho Trì Uyên, “Vậy em cũng giúp đỡ anh, giảm một phần ba lượng cơm, được chứ?”
“Không tốt.” Trì Uyên không chút do dự, “Thật ra tôi có thể ăn nhiều một chút.”
Hàng Tuyên rất hài lòng, nhưng lời nói lại tàn nhẫn, “Như vậy không được.”
===================Xe đạp công cộng – 共享单车
Dịch vụ cung cấp xe đạp để sử dụng chung cho các cá nhân trong thời gian ngắn với một mức giá hoặc miễn phí
Sườn heo – 排骨
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.