*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông reo inh ỏi.
Cũng không nhớ tối qua để điện thoại ở đâu, tới sáng nó lại nằm dưới gối, tình cờ lại ngay lỗ tai của anh, tiếng chuông làm anh tưởng mình sắp điếc tới nơi.
“Đm.” Giọng nói sáng sớm còn khàn khàn, Trì Uyên bực bội tắt báo thức, lật người sờ sờ, bên cạnh trống trơn.
Hàng Tuyên làm bánh nếp đậu xanh trong bếp, gương mặt lấp lem bột nếp.
Trì Uyên ngáp một cái, khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa hỏi cậu, “Dậy hồi nào?”
Hàng Tuyên nhìn lén anh một cái, rồi lại dời mắt, “Em vừa mới dậy.”
Trì Uyên nhịn cười, “Lại nói dối?”
Hàng Tuyên làm cái bánh cuối cùng, hơi chột dạ liếm môi, “Nghe tiếng gà gáy nên em dậy, cũng vừa mới dậy thôi.”
Mùi thơm của đậu xanh làm cả người tỉnh hẳn, tâm tình tốt lên rất nhiều, Trì Uyên đi vào phòng, rót cho mình một cốc nước ấm uống từ từ.
“Tôi nghe thấy em nằm mơ, nói lộn xộn gì đó, nên có khều em một cái.”
Hàng Tuyên mặt đỏ bừng.
Trì Uyên cố ý trêu cậu, “Lúc đó có tỉnh không?”
Hàng Tuyên lắp bắp “Dạ” hai cái.
Trì Uyên lại đoán, “Tỉnh cũng không dám cử động, đợi tôi ngủ say, vẫn luôn nằm đó tới khi gà gáy?”
Hàng Tuyên nhìn Trì Uyên với đôi mắt xin tha.
Trì Uyên cười khúc khích hỏi, “Mơ thấy cái gì đáng sợ lắm hả?”
Đặc biệt đáng sợ.
Mơ thấy anh là ảo tưởng của em, từ đầu tới cuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348061/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.