Đôi mắt Hàng Tuyên đỏ hoe, cố gắng kìm lại nước mắt.
Cậu thật sự rất… Cảm xúc rất phức tạp.
Trì Uyên ngồi bên cạnh bếp lò, hai chân ngâm trong thau nước ấm, tay thì ngâm trong chậu, Hàng Tuyên cầm khăn lông thấm nước ấm lau lên cánh tay anh.
Cha Trì híp mắt nhìn, “Mày nói lại cái nữa?”
“Sáng mai tụi con lên đường, công ty vào năm mới có nhiều việc cần xử lý.” Trì Uyên rốt cuộc thoải mái hơn một chút, “Phải lăn lộn giữa hai chỗ không dễ dàng.”
Trọng tâm của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cha Trì hỏi, “Vậy chuyện sinh con, phải làm sao?”
Trì Uyên không muốn cùng cha cãi nhau dù anh không mệt lắm, anh nhẹ nhàng ứng phó, “Sẽ không nhanh như vậy, ít nhất phải hai ba năm nữa con mới tính tới chuyện có em bé.”
Chớp mắt cha Trì lại muốn nổi nóng.
Dì Trương vội vàng ngăn cản, nói ra làm cho cha Trì đang muốn nổi giận lập tức hóa đá, “Ông già rất muốn sinh sao, nó không chịu sinh thì chúng ta sinh, đi về phòng, tôi sinh con cho ông.”
Cha Trì bị dọa sợ, “Con trai phiền phức như vậy chưa đủ hay sao? Bà còn muốn sinh thêm cho tôi?! Tôi muốn chính là cháu trai, là cháu trai ngoan ngoãn!”
Như một trò hề.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Hàng Tuyên vẫn cúi đầu, hỏi, “Anh có muốn thêm nước nóng không?”
“Không cần, đã đủ ấm rồi.” Trì Uyên lấy khăn lông vắt khô, vừa thở dài vừa lau tay chân, sau đó ném khăn lông vào trong thau.
Anh xoay xoay cổ tay, nhìn Hàng Tuyên cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348060/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.