Lục Nhung được Khương Thiệu bế lên lầu.
Cậu mềm nhũn nằm trong lòng Khương Thiệu, cảm thấy xung quanh có người nhìn hai người, không khỏi dúi mặt vào sâu trong ngực Khương Thiệu.
Khương Thiệu ôm Lục Nhung đi tắm.
Có lẽ tại trên xe dằn vặt cậu không ít, nên động tác của Khương Thiệu dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng Lục Nhung vẫn run, sợ hãi sự đụng chạm của Khương Thiệu.
Khương Thiệu hôn lên mi mắt ướt át của cậu.
“Đừng khóc nữa, cậu còn khóc là tôi không nhịn được đâu.”
Lục Nhung khó hiểu nhìn anh.
Khương Thiệu hôn cậu “Không nhịn được mà ăn sạch cậu từ trong ra ngoài.”
Mặt Lục Nhung đỏ bừng.
“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung không nhịn được gọi tên anh.
Khương Thiệu nhìn cậu chăm chú.
“Tính, tính cách của tôi, có, có phải khiến người ta rất ghét không?” Lục Nhung lấy dũng khí hỏi “Tôi, tôi nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt. Là một tên nhát, nhát gan, không, không có trách nhiệm. Rất, rất đáng ghét có phải hay không?”
“Đúng đúng đúng đúng, cậu còn tự biết mình biết ta lắm.” Khương Thiệu nhếch môi cười, đến gần hôn lên môi Lục Nhung. Anh hôn đến khi Lục Nhung gạt thở mới chịu dừng lại, lau khô nước trên người cậu, ôm cậu về giường.
Thân thể hai người quấn cùng một chỗ, da thịt những nơi tiếp xúc nóng bừng.
“Ưm.” Lục Nhung nhỏ giọng rên rỉ, hơi mệt mỏi, mắt díp lại không mở ra được. Cậu cảm thấy có chút buồn, nhưng lại cảm thấy mình không có lí do gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/3225852/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.