Lục Nhung đến chạng vạng mới về nhà.
Thật ra, cậu không thích ăn ở bên ngoài lắm.
Cậu làm cho mình một bát mì, lại thêm hai quả trứng rán vàng ươm.
Lục Nhung vừa ăn xong thì điện thoại reo lên, là Ngưu Cảm Đương gọi.
“Bảo bối nhỏ Lục Nhung, cậu với tên họ Khương kia cắt đứt sạch sẽ chưa?”
Lục Nhưng lưỡng lự một chút, đáp “Sạch, sạch rồi.”
“Vậy thì tốt. Chứ dựa vào cái tính yếu đuối của cậu, anh ta lại chả ăn không nhả xương.” Ngưu Cảm Đương nói “Tôi đi chơi trước đã, về nước gặp lại ha. Đến lúc đó sẽ mang quà đến cho cậu.”
“Cảm, cảm ơn.” Lục Nhung nói xong, Ngưu Cảm Đương bên kia đã cúp máy.
Lục Nhung nghe thấy bên cạnh cậu ta có tiếng của người khác.
Ngưu Cảm Đương bao dưỡng rất nhiều người, đều cắt đứt vô cùng sạch sẽ.
Lục Nhung thu dọn bát đũa, đang định đi tắm thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cậu sửng sốt, vô thức lùi về sau một bước.
Là Khương Thiệu.
Lục Nhung thở phảo nhẹ nhõm.
“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung gọi.
Khương Thiệu đóng cửa cái rầm.
Bước chân anh có chút không vững.
Hai mắt Lục Nhung trợn to “Anh uống rượu sao?”
Khương Thiệu đi đến trước sofa, đặt mông ngồi xuống, kéo lỏng cà vạt.
Anh cởi hơn nửa số cúc áo, không nhúc nhích, cũng không trả lời câu hỏi của Lục Nhung.
Lục Nhung pha cho Khương Thiệu một cốc trà đặc.
Cậu cẩn thận tới gần, nhét cốc trà vào trong tay Khương Thiệu.
Bàn tay Khương Thiệu có các khớp ngón tay vô cùng rõ ràng, thon dài lại hữu lực.
Anh nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145878/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.