Bệnh của Lục Nhung khỏi rất nhanh.
Hôm sau đã không sao nữa rồi. Cậu bảo Khương Thiệu bận chuyện của mình đi, không cần chăm sóc cậu nữa.
Nhưng Khương Thiệu lại nói “Tôi muốn tìm lí do để nghỉ thôi.” Anh ngồi lên sofa, dáng vẻ biếng nhác “Cậu nói xem, ảnh đế tôi cũng giành được rồi, tiền tôi cũng kiếm được nhiều rồi, có thể nói là không phải cái loại nghệ sĩ hạng bét nữa rồi, còn bận rộn như thế làm gì hả?”
Lục Nhung “Ừm” một tiếng, không biết nói gì tiếp theo.
Khương Thiệu đến gần, hôn lên môi cậu, hỏi “Sao? Gần đây hình như im lặng hơn nhỉ? Có phải tôi hầu hạ không tốt không?”
“Không, không.” Lục Nhung ngẩng đầu, thành thành thật thật nhìn Khương Thiệu “Anh, anh tốt lắm.”
“Là người tốt hay là đồ tốt?” Khương Thiệu nhướn mày.
“Đều, đều tốt.” Mặt Lục Nhung nóng bừng, giọng hơi run “Cảm ơn.”
“Coi cậu nói cảm ơn kìa.” Khương Thiệu nhéo gương mặt có má lúm đồng tiền của Lục Nhung “Ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu.”
“Không, không đâu.” Lục Nhung hít mũi “Cảm ơn anh, chăm, chăm sóc tôi.”
Khương Thiệu rốt cuộc cũng không được nghỉ ngơi tử tế.
Anh bị người đại diện liên tục gọi điện kêu ra ngoài.
Lục Nhung thở phào nhẹ nhõm.
Nếu còn làm lỡ công việc của Khương Thiệu nữa, cậu, cậu càng không đền nổi.
Lục Nhung im lặng ngồi một lúc mới đứng dậy đi đến phòng vẽ tranh.
Cậu vẽ thẳng đến trưa thì nhận được điện thoại của một đàn anh “Lục Nhung, cậu cứu anh với!”
Lục Nhung sửng sốt.
Đàn anh gọi Lục Nhung ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145873/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.