Năm
Mặt trời nhô lên.
Lục Nhung mở mắt, kéo tấm rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.
Bên người lạnh lẽo.
Điện thoại của cậu vang lên, hiếm khi không phải chuông báo. Lục Nhung cầm điện thoại, thấy hai chữ “Anh trai” phía trên màn hình, hơi sửng sốt.
Một lúc lâu, cậu mới gạt sang phía nhận cuộc gọi.
Lục Nhung mềm mại gọi một tiếng “Anh.”
“Còn chưa dậy sao?” Bên kia lộ ra giọng nói không đồng ý “Mặc quần áo tử tế, anh đến đón em đi ăn cơm.”
“Vâng.” Lục Nhung đáp.
Lục Nhung xuống giường, cảm thấy hai chân mỏi nhừ.
Cậu chầm chập đi đến trước tủ quần áo.
Thấy đám cà vạt bên trong, cậu lại nhớ lại chuyện Khương Thiệu làm tối qua. Mặt Lục Nhung đỏ bừng, mở ngăn kéo đựng cà vạt ra giấu hết đi.
Cậu rất sợ Khương Thiệu lại dằn vặt cậu một lần như vậy nữa!
Lục Nhung mặc đồ lót trước, sau đó mới mặc áo phông và quần. Da cậu trắng trắng mềm mềm, ăn mặc như thế trông giống y như học sinh trung học.
Mà trên thực tế, cậu đã hai mươi hai tuổi rồi.
Lục Nhung đã bao dưỡng Khương Thiệu bốn năm.
Khương Thiệu dùng bốn năm này để bò lên đỉnh của giới giải trí.
Còn Lục Nhung, hãy còn là Lục Nhung của bốn năm trước.
Cậu không có bản lĩnh gì, không có ham muốn gì, không có chuyện muốn làm gì, cũng không có thứ muốn tranh gì.
Lục Nhung nhìn chính mình trong gương.
Mắt và mũi đều hơi ửng hồng.
Là do hôm qua cậu khóc.
Lục Nhung rửa mặt, lau sạch vệt nước mắt.
Điện thoại lại vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.