Lục Nhung về nhà, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Cậu sợ Khương Thiệu sẽ về.
Xong lại nghĩ, Khương Thiệu hiện tại bận như vậy, còn nói với Ngưu Cảm Đương là “được”, thì có lẽ là không về đâu.
Lục Nhung yên tâm mở cửa đi vào.
Trong nhà im ắng, không có ai.
Cậu đã quen với sự im ắng như thế này. Từ nhỏ, cha cậu thích ra ngoài chơi bời, mà mẹ cậu cũng thế. Hai người chơi hết trò này đến trò khác, trong nhà chẳng bao giờ có hơi người. Cậu thường ở nhà một mình. Có khi, cậu sẽ ghé vào cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn liền nhìn hết cả một ngày, đến cả cơm cũng quên ăn.
Cạch.
Lục Nhung nghe thấy tiếng mở cửa, cả người giống như con mèo bị dọa sợ, lông tơ dựng đứng hết lên.
Cậu trợn tròn mắt, nhìn về phía cửa bị mở toang.
Khương Thiệu đứng đó, mặc áo sơ mi, cổ áo hơi mở rộng.
Khương Thiệu bình tĩnh từ tốn rút chìa khóa, đóng cửa lại.
Lục Nhung vô thức lui một bước.
Khương Thiệu không tới gần cậu mà ngồi xuống sofa. Anh mở miệng nói “Tới đây chút đi, ông chủ.” Anh đặt tập tài liệu lên bàn.
Lục Nhung bước tới.
Cậu cảm thấy hai chân như đeo chì, bước đi vô cùng gian nan.
Khương Thiệu nhìn chằm chằm Lục Nhung.
Lục Nhung rất đẹp.
Là cái loại đẹp vô cùng tinh xảo. Cậu ta có một đôi mắt giống như con nai con, bị bắt nạt cái là ầng ậc nước, khiến cho người khác rất muốn làm cậu khóc luôn.
Mà Khương Thiệu, cũng thích làm cậu khóc.
Nhất là làm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145868/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.