*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Tư Quế Trân về đến nhà, đứng nơi huyền quan thay giày cao gót ra, trên tay còn cầm một túi nilon.
Ở cửa, đôi giày hồng nhạt của Tư Dao hãy còn đó.
Sắc trời đã tối sầm, Tư Quế Trân mở đèn lên, đến gõ cửa phòng.
“Dao Dao, con ở bên trong sao?”
Tĩnh lặng.
Cửa vừa được mở ra, Tư Dao bị giật nảy mình mở mắt ra, ngẩng đầu khỏi bàn học, tỉnh ngủ.
Trên má còn dấu hằn đỏ chói vì ngủ quá lâu. Vừa quay đầu, đôi mắt ngập tràn cảnh giác và.. kháng cự.
“Sao vậy?” Tư Quế Trân kinh ngạc, “Sao vẻ mặt khó chịu vậy con?”
Mơ.
Mơ thấy năm lớp 10, mơ thấy người bạn nam cùng bàn kia.
Tư Dao vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu chỉ có những chuyện trước kia, cảm giác nơi huyệt thái dương có một gân xanh không ngừng khều lên, chỉ mơ hồ thỏ thẻ một câu ‘mẹ ơi’.
Năm ấy.
Sau chuyện học kỳ một, cô vừa chuyển trường vừa nhảy lớp, thi giữa kỳ kết quả không tốt lắm, mới đến Dục Dương.
Bầu không khí trong cái lớp ấy không tốt chút nào, mà càng xui xẻo hơn là bạn cùng bàn với cô, hình như còn là kiểu học sinh mà đi đến đâu người ta chạy mất dép đến đó.
Khi ấy Tư Dao cực kỳ, rất rất là kháng cự việc bị người khác đụng chạm.
Nam sinh kia phát hiện ra điều này.
Ban đầu, có vẻ cậu ta thấy khá thú vị nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/245964/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.