*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Gần như là giây sau nói ra câu này, Tư Dao đã hối hận ngay.
Tự cho rằng bản thân có thể siêu độ cho bệnh nhân tâm thần quỷ ma trước mắt này, thà là cô tự siêu độ bản thân còn hơn.
Anh ăn mì tôm và bọt biển để lớn à? Sao sức tay lại-mạnh-thế!
“Siêu độ…” Giản Ngôn Từ lặp lại lần nữa, vẻ mặt lễ phép như thể người đang nắm mắt cá chân cô không phải anh vậy, ngữ điệu thờ ơ, “Sao lại chửi người nữa rồi.”
“Không, không có chửi.”
Giản Ngôn Từ lại trao cho cô thêm một cái tội: “Còn nói dối.”
Hốc mắt Tư Dao đỏ thêm—
Lần này không phải bị dọa sợ, mà là nghẹn.
Mắt cá chân của cô là vùng dễ bị ngứa nhất.
Nếu những người khác sợ bị cù vào lòng bàn chân, thì Tư Dao sợ nhất là bị sờ vào mắt cá chân và ghét nhất là khi bị người khác cầm thế này.
Năm cấp ba có một lần cô chạy bị trật chân, lúc giáo viên y tế cúi người sát trùng cho, cô đá giáo viên y tế đó như một phản xạ, suýt chút nữa đã bị viết bản kiểm điểm.
Còn lúc này, Tư Dao đang rất cố gắng ngăn lại phản xạ tự vệ của bản thân.
Muốn đá quá đi.
… Mà không có dám.
“Đàn, đàn anh, vừa, vừa nãy em,” Cô lắp ba lắp bắp muốn nói lên ý nghĩ của mình, “Không phải chửi, chửi anh.”
“Sao lại không phải anh?”
Giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/245956/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.