Anh tới đây làm gì vậy ?
Cô có chút khó hiểu, rõ ràng cô đã nhờ trợ lý chuyển lời hộ cô rồi mà. Hay tính hắn hay đa nghi, phải tận mắt chứng kiến thì mới nhẹ lòng mà an tâm.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu mấy đứa nhỏ rồi tiến lại phía cô, dì Liễu có chút sợ hãi mà cúi đầu.
- Thưa ông chủ, tôi thật xin lỗi vì đưa Dương Nghi tới đây. Cầu mong ông chủ đừng tức giận mà trách phạt cô ấy.
Gương mặt anh ta khó đoán ra được là đang suy nghĩ những gì, chỉ có vẻ mặt bình thản nhưng khiến cho con người ta cũng phải hoảng sợ.
- Tôi không trách phạt dì và cô ấy. Tôi đến đây là để đón hai người về nhà.
Nỗi sợ trong lòng của hai người cũng vơi đi phần nào. Thường ngày dì ấy cũng thỉnh thoảng về đây nhưng có bao giờ được ông chủ rước đón như thế này đâu. Thấy hắn ta lướt qua nhìn cô thì bà cũng đoán ra câu trả lời.
- À vậy phiền ngài quá rồi, để tôi thu xếp một chút đồ đạc. Hai người cứ nói chuyện đi nhé.
Bà ấy nói xong liền nhanh chóng rời khỏi. Để lại hai người chả nói với nhau được lấy một lời, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua đây. Một người muốn lại gần tiếp xúc còn một người thì luôn né tránh.
Chiếc xe từ từ rời khỏi cô nhi viện. Trong xuất chuyến hành trình này mà ba người chẳng nói với ai một câu nào. Cô ngồi cạnh dì Liễu, còn hắn tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-dan-yeu-anh-mat-roi/2708327/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.