Người đàn ông đi đến, ngang nhiên ngồi xuống chiếc giường cô đang nằm. Hóa ra là Cố Vĩ Phàm, Dương Nghi thấy hắn vào thì cũng ngạc nhiên nhưng miệng vẫn trách mắng.
- Là anh à, tôi đã bảo là tôi mệt rồi cần được nghỉ ngơi, sao anh lại cố tình vào đây thế hả ?
- Đây là nhà của tôi, tôi muốn vào phòng nào thì em cấm được sao.
Hắn nói như vậy khiến cô không cãi lại được, dù gì hắn ta nói cũng không hề sai, toàn bộ ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của hắn, hắn muốn làm gì, vào phòng nào mà không được cơ chứ.
- Thế anh vào đây là có việc gì à ?
Hắn nhìn gương mặt của cô gái, đôi mắt hơi đỏ và sưng lên, có vẻ như vừa rồi cô khóc nhiều lắm nên vậy. Với khuôn mặt như vậy khi nhìn vào thì không có ai là không biết cô đang khóc cả huống hồ người nhạy bén như hắn lại không đoán ra. Rốt cuộc là cô chuyện gì xảy ra khiến tâm trạng cô từ lúc đi về lại u buồn như vậy chứ, đã vậy lại còn khóc rất nhiều.
- Vừa nãy em khóc đúng không, chắc là có chuyện gì xảy ra với em đúng chứ ?
Cô sửng sốt, hắn biết Dương Nghi vừa nãy khóc sao. Cô suy nghĩ một chút rồi tự đưa ra cho mình đáp án, chắc hẳn vừa rồi hắn vào đúng lúc cô đang khóc như vậy, khi nhìn vào mắt của mình sưng và đỏ như thế thì có ai mà không biết được. Tuy là vậy nhưng cô vẫn lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-dan-yeu-anh-mat-roi/2708291/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.