5 tháng sau.
Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi đi, không nhanh cũng không chậm. Mấy tháng nay, cô và hắn ta quả thật đã xích lại ngần nhau được một chút. Kí ức đau lòng cô tạm thời gác lại để chừa cho những niềm vui mà mình đang có, nếu đã không chân thành thì sao phải luyến tiếc. Có thể cô vơi được nỗi lòng nhưng nếu quên đi thì hơi khó, nhưng như vậy Dương Nghi cố gắng tự tạo niềm vui cho mình bằng những thứ nhỏ nhặt nhất, vẫn quyết định quên đi mối tình thanh xuân tươi đẹp kéo dài đến tận năm hai mươi hai tuổi.
Còn về Cố Vĩ Phàm, cô đã cho hắn một cơ hội với điều kiện nếu như trong năm tháng tới đây nếu hắn làm việc gì khiến cô đau lòng thì hắn tự bỏ lấy cơ hội của mình, ai cũng cần được hạnh phúc và hắn cũng không ngoại lệ, những việc hắn làm đã làm cô có chút dao động. Lúc đầu cô vẫn im lặng, không chia sẻ cũng không hay nói chuyện phần vì cô muốn đem tất cả mọi suy tư vào trong lòng rồi tự trấn an bản thân mình, chia sẻ giờ này đâu có tác dụng gì.
Hay bị phản bội là thứ phải trả giá vì bị người nhà anh ta cấm cảm mà vẫn đến anh, cứ tưởng thời gian sẽ làm quan niệm của họ thay đổi bằng thứ tình cảm cô coi là trân thành và đáng trân trọng này nhưng đâu ngờ anh lại lén lút sau lưng cơ chứ. Nếu ngay từ đầu cô biết sự thật thì đâu có day dứt không nguôi lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-dan-yeu-anh-mat-roi/2708290/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.