Ngay sau đó, Chương Tranh Lam vòng xe quay lại, tuy là lỗi nhỏ nhưng trên mặt anh có chút ngại ngùng, vừa vân vê vô lăng vừa nói: “Tám giờ em vào làm nhỉ?” 
Ý tứ của câu nói này là anh sẽ không để cô đến muộn và chuyển đề tài. 
Thủy Quang thấy anh phân tâm, đành nói: “Anh lái xe tử tế đi.” 
Chương Tranh Lam ngượng ngùng nhưng tâm trạng lại rất tốt, anh đưa túi trà thuốc cho cô. “Em uống trà thuốc này đi, không có tác dụng phụ đâu, còn nữa, hôm nay đừng ăn đồ tanh và đồ cay.” 
Cô ngập ngừng rồi nói: “… Cảm ơn!” 
Chương Tranh Lam cười, vốn muốn nói “khách sáo gì với anh chứ”, nhưng nghĩ lại thấy có chút tùy tiện, liền đổi thành câu đáp tiêu chuẩn nhất: “Đừng khách sáo!” 
Sau đó, thỉnh thoảng Chương Tranh Lam lại nói đôi câu, Thủy Quang nghe thấy thì đáp một tiếng, không nghe thấy hoặc là lời không có ý nghĩ thì sẽ mặc kệ, cứ như vậy trong bầu không khí không được hòa hợp lắm nhưng vẫn coi như hòa bình này, chiếc xe đi đến đích. 
Khi xuống xe, Thủy Quang nói “cảm ơn” nhưng Chương Tranh Lam lại kéo tay cô lại, cô quay đầu, anh cười, nói: “Không đủ thành ý.” Thủy Quang còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã xán đến khẽ hôn lên trán cô. “Được rồi.” 
Bàn tay đang mở cửa xe của Thủy Quang cứng đờ, sau đó cô đẩy cửa xuống xe, nhìn người trong xe dịu dàng nói “tạm biệt” rồi lái xe rời đi. Cô phát hiện ra mình lại có chút căng thẳng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-tren-cau-ngam-phong-canh-nguoi-dung-tren-lau-lai-ngam-em/3009137/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.