Bầu không khí đột nhiên chùng xuống, Chương Tranh Lam lén ngước nhìn cô. Mặt lạnh như băng, Thủy Quang tự lấy hộp giấy ăn, rút ra mấy tờ rồi lau thật mạnh cho hết thứ dính trên quần đi. Trước tình cảnh này, trong lòng Chương lão đại ít nhiều có chút phẫn uất, thầm rủa bản thân mình sao không thể kiềm chế, anh nghĩ đến mọi cách, cuối cùng cảm thấy phủ nhận chẳng bằng thật thà nhận lỗi chịu phạt.
“Khụ khụ… Vậy thì… em đánh đi!”
Anh duỗi tay qua. Thủy Quang bị giật mình liền đẩy anh ra theo phản xạ. Dù lực đẩy của cô không lớn, nhưng Chương Tranh Lam hoàn toàn không phòng bị, anh đang đi đến để cô đánh, thêm vào đó anh vừa nghiêng người ngồi xuống mép giường nên chưa giữ được thăng bằng, lập tức bị đẩy ngã xuống đất, rồi không biết đập phải thứ gì mà rên lên một tiếng. Thủy Quang giật mình, không phải cô lo lắng cho anh mà là sợ âm thanh kia bị La Trí nghe thấy. Cho đến khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới nhìn người dưới đất.
Chương Tranh Lam đang cúi đầu, một tay ôm trán rồi kêu “oái” một tiếng, nói: “Chảy máu rồi!”
Thủy Quang không hề muốn để ý đến anh, cô vẫn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh, và một góc tử đầu giường được ánh đền tường chiếu đến cũng có vết máu, cô thầm mắng người này phiền phức quá!
Cuối cùng cô ngồi xuống kéo tay anh ra, vết thương đó ở trên mày trái, may mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-tren-cau-ngam-phong-canh-nguoi-dung-tren-lau-lai-ngam-em/3009127/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.