Cảnh Kỳ hai mắt không biết đã khóc bao nhiêu lâu để bây giờ hai mắt cô sưng tấy cả lên đỏ lừ đến thương. Cô vẫn nắm chặt tay A Tam theo dõi từng nhịp thở, từng lọ nước biển liên tục được truyền vào người anh không có giấu hiệu ngừng.
Nhận được tin báo anh đã qua cơn nguy kịch mọi người cũng dần thở phào nhẹ nhõm chỉ có cô, cô vẫn luôn mang sự thấp thỏm, nặng nề về bệnh tình của anh trong bệnh viện này. Cô mất một người anh rồi …cô không muốn mất thêm một người nào nữa.
- Tam …em kể truyện…cho. anh nghe nhé.
Cảnh Tam vẫn vậy, vẫn nằm im lìm trước câu hỏi của cô, nhưng cô không trách anh. Anh làm vì nhiệm vụ cô cũng thế …nhưng anh không may mắn như cô …
- Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa …
- -------
Kể hết một câu chuyện, cô đã rất cố gắng kể thật chậm chỉ mong anh có thể lắng nghe hết lời của cô. Mở mắt nhìn cô và dành cho cô những lời bông đùa, khen vui miệng của anh như mọi lần thôi…
- Không phải anh nói sẽ bảo trọng sao…
Cổ họng cô nghẹn ứa, hai vai run nhẹ không dám đối mặt với sự thật hiện tại …một dáng người cao lớn mặc bộ bảo hộ bước đến đứng ngay sau lưng Kỳ.
Cảnh Ngũ dìu bả vai cô em gái nhỏ dựa vào lòng mình một cách ấm áp. Anh liên tục xoa đầu vỗ về cô em gái nhỏ này vì anh biết cô ấy còn quá trẻ để phải chịu nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-hong-chay/3553658/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.