Bà vú đỡ lấy thân hình nhỏ đang kiệt sức mà thầm trách
" cô gái này thật đáng thương mà!..sao các anh ra tay mạnh vậy cơ chứ! "
" đừng có nhiều lời. Lo làm việc của bà đi "
Bà vú đưa Ngữ Âm xuống một căn phòng nhỏ.Hơi nước bốc lên thật ấm, Ngữ Âm buông dần cảm giác đau đớn từ từ đưa thân thể vào chiếc thùng lớn chứa nước ấm
Bà vú nhìn bộ quần áo của cô có chút không cam lòng ngao ngán lắc đầu
" hoa hồng có gai "
Ngữ Âm đột nhiên nắm lấy tay bà vú hai tay gắng gượng sức nặng của xích mà dơ lên
".....giúp tôi....."
" làm..ơn.."
Giọng nói run rẩy vì lạnh, vì đau khi vết thương chạm nước khuôn mặt xinh xắn đã trở lên xanh xao, ốm yếu
" cô gái à....con trai tôi cũng bị bọn chúng bắt rồi tôi mà thả cô ra bọn chúng giết con trai tôi mất "
Ngữ Âm cười lạnh nụ cười dần trở lên mạnh hơn trong tiếng cười ấy chỉ nghe thôi không đủ còn phải nhìn cảm xúc của đối phương thật sự chua xót...!!
Từng vết chà xát, kì cọ của bà vú dùng lực vào cơ thể cô thật đau. Cảm giác đau đến khó tả, cô cắn chặt lấy đôi môi hồng nhạt không một chúc thương tiếc thân thể cắn đến nỗi máu tiết ra từ lúc nào không hay nhưng sao có thể bằng vết thương trong lòng chứ....
Ngữ Âm được bà vú tắm rửa sạch sẽ, khử trùng và băng bó vết thương cho cô rồi liền giao cô cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-hong-chay/3486678/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.