Cảnh Kỳ vừa bước ra khỏi căn phòng liền lấy tay vuốt vuốt ngực thở dài một hơn. Ngước lên là ánh mắt của bốn tên tội đồ vừa bỏ lại cô một mình trong đó, dáng vẻ rụt rè sợ hãi khi nãy dường khi chả còn chút gì với cô gái trước mặt
"Mấy người các anh chỉ biết hưởng lợi...mấy người..mấy người..từng người một.."
Cảnh kỳ tức giận chỉ tay từng người một giọng nói hùng hổ nhìn bốn tên đàn ông thấy chết không cứu.Bỗng một bàn tay nắm lấy cánh tay thon dài với màu nâu non của cô Cảnh Nhất nhẹ nhàng nói:
" mời em một bữa đền bù được không?"
Cảnh Kỳ thấy vậy liền e ngại gật đầu mà không để ý ánh mắt xung quanh đang chĩa vào cô. Trong năm tên đàn ông thì chỉ có Nhất Cảnh và Nhất Ngũ luôn dịu dàng với cô vì thế có luôn coi trọng lời nói, hành động của họ coi họ như anh trai ruột vậy.
" Gật cái con khỉ! Mấy trò này giả nai này không phải em vẫn hay làm sao "
Cảnh Tam bĩu môi nhìn Cảnh Kỳ đang tủm tỉm cười.
" Cảnh Tam taiii! Tên chết dẫm nhà anh.."
Cảnh kỳ nghe nói vậy liền nắm lấy tóc của Cảnh Tam kéo người hắn xuống mà chửi thề. Cảnh Tam đối với cô thì hắn là giống con nít vậy có thể trút giận bất cứ lúc nào. Cảnh Kỳ được Lục Cảnh Thành đưa về năm 9 tuổi bé gái đầu tiên được làm trợ thủ đắc lực của hắn cô không thua kém gì Ngũ Cảnh, do sơ xuất nên hôm nay cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-hong-chay/3486675/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.